Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 661: Nguyện Vọng Cuối Cùng

Chương 661: Nguyện Vọng Cuối CùngChương 661: Nguyện Vọng Cuối Cùng
Hiện tại chỉ là phong hàn bình thường, lão quốc công cũng đã không chống cự được, là thật sự già rồi, không còn cách nào có thể xoay chuyển trời đất, đến nỗi thuốc và kim châm cũng không cứu được nữa rồi!
Đây là sống thọ và chết tại nhà do tuổi tác, không phải vấn đề vê chứng bệnh, biết trị liệu như thế nào?
Trừ phi có thần đan diệu dược có thể khiến ông ấy hồi phục sức sống cơ thể, nếu không thì nên chuẩn bị hậu sự.
Nước mắt Thái Hậu bỗng rơi từng giọt từng giọt.
Hình ảnh khi còn nhỏ, bà hay ngồi ở trên vai ông ngoại, ông ngoại mang theo mình chạy khắp nơi vẫn rõ ràng trước mắt.
Mười mấy năm trước, ông ấy còn tự mình dạy Cẩn Niên cưỡi ngựa bắn cung, mang theo Cẩn Niên mới năm tuổi đi chinh chiến sa trường, dạy hắn bảo vệ quốc gia.
Lão quốc công đã hơn tám mươi tuổi, gần chín mươi tuổi, ở cái triều đại này thật ra đã rất ít thấy.
Thái Hậu biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng vẫn không tiếp thu được.
Nạp Lan Cẩn Niên nghĩ muốn đưa tiểu nha đầu đến đây.
"Là Thập... Thất đã trở lại sao?". Lúc này trong phòng truyền đến giọng nói gầy yếu.
Giọng nói rất khàn, nghe như không còn chút sức lực nào.
Nạp Lan Cẩn Niên nhanh chóng bước vào.
Thái Hậu lau nước mắt, đi theo vào: "Tổ phụ, là Thập Thất đã ve rồi!"
Nạp Lan Cẩn Niên ngồi ở mép giường nắm tay Từ lão thái gia: "Từng ngoại tổ."
Hắn nhìn tử khí trên mặt Từ lão thái gia, trong lòng tram xuống.
"Thập Thất... Trở về là tốt rồi, đồng ý Từng ngoại tổ một chuyện được không?"
"Được."
"Từng ngoại tổ già rồi! Vốn định nhìn cháu cưới vợ, dạy hài tử của cháu tập võ, xem ra là không đợi được ngày đó. Đồng ý với từng ngoại tổ sớm ngày cưới vợ sinh con được không?" Từ lão thái gia nói ra lời này rất gian nan.
Ngắn ngủn vài câu, mà ông ấy phải tốn đến nửa phút.
Lão nhân gia cũng không có nguyện vọng gì, trong lòng chỉ còn mong muốn tằng tôn có tính tình lãnh đạm này sớm ngày đón dâu sinh con, ngàn vạn lần không được là kẻ đoạn tụ.
Nếu không thì ai sẽ là người kế thừa giang sơn Nạp Lan quốc đây?
Đứa nhỏ này không ai quản được hắn, cũng chỉ có ông nói thì hắn còn có thể nghe vào, đây là di nguyện của ông ấy, ông ấy biết chỉ cần hắn gật đầu thì nhất định sẽ làm được.
Trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên có chút động lòng: "Được ạ, chỉ là nàng ấy còn chưa đồng ý gả cho cháu. Ông cố ngoại, nàng ấy hiểu chút y thuật, cháu đưa nàng ấy đến xem người, đến lúc đó người bảo nàng ấy gả cho cháu sớm một chút có được không?”
Thái Hậu đứng ở bên cạnh: "...'
Đây là nhi tử không trị được Noãn Noãn, bắt đầu chơi xấu sao?
Nhưng mà vô lại cũng tốt!
Từ lão thái gia rất kích động, tinh thần tốt lên vài phần: "Được! Được!"
Ông ấy nhắm mắt lại: Lần này ông ấy có chết cũng nhắm mắt được rồi. Từ từi
Từ lão gia tử đột nhiên mở mắt ra: 'Là nam hay nữ?"
Nạp Lan Cẩn Niên: "..."
Thái Hậu "Phì" cười một tiếng: "Ông ngoại yên tâm, là nữ. Tiểu cô nương kia khiến mọi người rất thích!"
Trái tim Từ lão gia tử buông xuống, có vẻ càng mỏi mệt: "Nữ, vậy là tốt rồi! Vậy - thì - tốt!"
Không trách được Từ lão thái gia lo lắng, hai năm trước Từ lão thái gia thấy hắn không gần nữ sắc chút nào, kể cả hạ dược cho Nạp Lan Cẩn Niên, nhưng cũng không phá được đồng tử công của hắn!
Cho nên ông ấy có thể không lo lắng sao?
Nạp Lan Cẩn Niên thấy ông ấy như vậy, trong lòng trâm xuống: "Vậy cháu sẽ lập tức đưa nàng đến đây."
Hắn đứng lên, nhanh chóng rời đi.
Nạp Lan Cẩn Niên rất nhanh đã đưa Ôn Noãn đến đây.
Ôn Noãn đi theo bên cạnh Nạp Lan Cẩn Niên đi vào sân nhà Từ lão thái gia.
Ôn Noãn đang muốn hành lễ với Thái Hậu, Thái Hậu đã tiến lên giữ nàng lại, vui mừng nói: "Noãn Noãn, con đã đến rồi! Tới đây, thay ai gia vào nhìn ông ngoại của ai gia."
Thái Hậu lôi kéo tay Ôn Noãn vào phòng, đưa nàng tới trước mặt Từ lão thái gia.
Nạp Lan Cẩn Niên đi theo vào.
Vinh ma ma bên người Thái Hậu đi theo sau đóng cửa lại.
Ngăn cách tâm mắt tò mò đánh giá của mọi người.
Toàn bộ người bên ngoài phòng đều hai mặt nhìn nhau.
Trong lòng mọi người trong phủ Hộ Quốc Công đều cực kỳ kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận