Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 673: Trâm Cài Tặng Muội

Chương 673: Trâm Cài Tặng MuộiChương 673: Trâm Cài Tặng Muội
Thế Xương bá phủ.
Sau khi nhận thánh chỉ, ba huynh đệ Ôn Thuần quay về thư phòng.
Ôn Thuần nói: "Sau này càng phải nỗ lực học hành, tranh thủ giành được chút thành tích ở trong kỳ thi mùa xuân sắp tới."
Ôn Hậu gật gật đầu: "Hon phu của Tam muội là Thập Thất ca, Thập Thất ca chính là Cẩn Vương! Trong ba huynh đệ chúng ta cũng phải có ít nhất một vị cực nhân thần*, sau này Tam muội mới không bị người khác bắt nạt. Người trong Hoàng gia không ai dám khinh thường muội ấy! Những hậu duệ quý tộc sẽ càng không thể khinh thường muội ấy!"
[*] Vị cực nhân thần: Là người có địa vị cao nhất trong các quan đại thần.
Ôn Lạc: "Cứ giao trọng trách này cho đệ đi!"
Ôn Hậu: "Bớt nói lời vô nghĩa đi, mau học! Nếu không đệ nghĩ rằng Tam tỷ của đệ sẽ chờ đến khi tóc bạc phơ để đệ chống lưng cho muội ấy sao?"
Tuy rằng bọn họ cảm thấy Thập Thất ca sẽ không bắt nạt Ôn Noãn.
Nhưng mà Thập Thất ca không làm, không đại biểu người trong hoàng gia sẽ không! Không đại biểu những người khác sẽ không!
Trên đời này tuy nói cuộc sống là của mình, nhưng mà sống không tốt cũng là chuyện của mình.
Hẳn nên đi con đường của mình, mặc kệ mọi người nói gì cũng được!
Nhưng mà nói thì nói như thế nhưng có mấy ai có thể không để bụng đến lời nói và cái nhìn của người khác?
Người xưa có nói dùng ác ngữ đả thương người khác giống như cơn gió lạnh giữa trời tháng 6.
Nếu huynh đệ nhà mẹ đẻ có tiền đồ thì sau này cũng có năng lực chống lưng cho Noãn nhi.
Ba huynh đệ yên lặng cầm sách vở lên.
Ôn Noãn ngồi dưới giàn hoa trong tiểu viện của nàng, trước mặt nàng là tờ thánh chỉ kia, trên bàn còn bày biện một bình sứ đơn giản cắm vài cành hoa mai.
Tiểu cô nương một tay chống cằm, một tay đặt trên bàn đá, cũng không biết nghĩ đến gì, khóe miệng khẽ nhếch.
Nạp Lan Cẩn Niên vừa từ Cẩn Vương phủ trèo tường sang, liền nhìn thấy bộ dáng ngẩn người, mặt mày vui vẻ của nàng.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ, xuyên qua giàn hoa chiếu lốm đốm xuống đầu tiểu nha đầu, đáp xuống gương mặt càng thêm tinh xảo sau khi nảy nở.
Gương mặt kia còn kiều mỹ hơn cả cành hoa mai trên bàn.
Nha đầu mà hắn nuôi đã dân trưởng thành!
Trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên hơi rung động, sự khẩn trương và bất an chợt tan biến, chỉ còn sự mừng vui tràn ngập.
Cười đến xuân tâm nhộn nhạo, xem ra nha đầu của hắn cũng vui mừng khi được đính hôn với hắn!
Nạp Lan Cẩn Niên ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn.
Đây là một cái xích đu, vừa khéo đủ chỗ cho hai người.
Sau khi Nạp Lan Cẩn Niên ngồi xuống, ghế dựa hơi chông chênh. Ôn Noãn sực tỉnh người lại, nhích qua bên cạnh chừa chỗ cho hắn: "Thập Thất ca, sao lại đến đây?"
"Nghĩ cái gì mà vui vẻ như thế? Ừ, để ta đoán xem, muội đang nghĩ đến ta đúng không?"
Mặt Ôn Noãn nóng lên, buột miệng thốt ra: "Ta nào cóI"
Nạp Lan Cẩn Niên thấp giọng cười: "Ừ, muội không có, nhưng ta rất vuil Là do ta nhớ muội! Muội nhìn thánh chỉ tứ hôn của chúng ta, mừng thầm, chắc chắn không phải nhớ đến tai"
May sao hắn có mắt, biết tự mình nhìn!
Ôn Noãn không khỏi thẹn quá hóa giận, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái!
Từ sau khi người này thổ lộ, nói chuyện làm việc càng lúc càng không khách khít
Nạp Lan Cẩn Niên mỉm cười, không chọc nàng nữa, hắn móc ra một cây trâm đuôi phượng kết hoa, cắm vào búi tóc của nàng.
Ôn Noãn muốn duỗi tay sờ theo bản năng: "Cái gì vậy?"
Nạp Lan Cẩn Niên nắm lấy bàn tay nhỏ không an phận của nàng, nói một câu hứa hẹn trịnh trọng, rồi nhẹ nhàng hôn vào trán nàng:
"Nha đầu, trâm cài tặng muội, kết tóc cùng muội, cuộc đời này đầu bạc cùng muội, không rời không bỏ."
Giọng nói lưu luyến, liễm diễm nhu tình như nước, xúc động lòng người.
Nắng ấm giữa trời đông, chiếu vào tiểu viện, ấm áp chảy qua trái tim...
Bạn cần đăng nhập để bình luận