Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 678: Không Tin Nàng, Đó Chính Là Ý Trời

Chương 678: Không Tin Nàng, Đó Chính Là Ý TrờiChương 678: Không Tin Nàng, Đó Chính Là Ý Trời
Từ lão nghe xong tức giận tới thổi râu trừng mắt.
Ông nhìn Từ Sở Lâm cười lạnh nói: "Nha đầu kia sẽ không nói dối. Bản lĩnh của nàng lớn lắm! Nếu không phải Cẩn Vương mời nàng, ngươi cho rằng nàng sẽ đến đây sao? Các ngươi là cho nàng vạn lượng hoàng kim hay thế nào!
Ngươi cho rằng nàng tới đây đoạt công lao chứ gì?! Ngươi cho rằng nàng muốn dẫm lên y thuật Thần Y Cốc vớt cái danh thanh y thuật cao minh sao? Quả thực là chê cười, nếu như nàng để ý đến thanh danh thì đã sớm vang danh khắp thiên hạ rồi!"
Lúc trước ông phải lật tung toàn bộ phủ Giang Hoài mới tìm được nàng!
"Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay nằm trên giường nếu không phải là đại ca của ta! Ta cũng mặc kệ các ngươi dùng phương thuốc của ai! Quả thực chính là xem lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ thú!"
Từ lão nói xong tức giận trực tiếp phất tay áo mà đi, đi được vài bước, nghĩ đến không thể đi, lại tức giận trở lại.
Từ Sở Lâm bị ông ấy chỉ vào cái mũi mắng, trên mặt vừa xanh vừa đỏ , nàng ta ra vẻ oan ức nói: "Nhị gia gia nói gì vậy! Cháu tuyệt đối không có nghĩ như vậy! Người nói như vậy thì cháu không cần sống nữa!"
Từ lão hừ lạnh, ông quá hiểu biết cả nhà này!
Đều giống như mẹ của bọn họ, lợi thế, gian trá, toàn ý nghĩ xấu!
Đáng tiếc dưới gối mình không có một đứa con nào.
"Từ lão, ông quen biết Tuệ An quận chúa sao? Hình như ông rất hiểu biết nàng?" Trong lòng Thái Y Viện có chút kinh ngạc, tính cách của Từ lão kỳ quái, cũng không phải là loại người không hiểu biết lại giúp người khác nói chuyện.
"Đương nhiên, đó là đồ đệ ta thu!" Khi Từ lão nói những lời này, trên mặt ông hiện ra vẻ kiêu ngạo.
Hừ, về sau ông sẽ cho đồ đệ tất cả, không để lại dù chỉ một văn tiên cho bầy sói này!
Từ Sở Hành: Thì ra là thế!
Sư phó đương nhiên giúp đồ đệ của mình nói chuyện!
Từ Sở Lâm véo chặt đầu ngón tay, nhị gia gia tìm được đồ đệ ư?
Lúc trước nàng ta xin nhị gia gia dạy nàng ta vẽ tranh, nhưng nhị gia gia chỉ nói: 'Không thể dạy những kẻ ngu ngốc!"
Khi đó thiếu chút nữa đã khiến nàng ta tức chết.
Hiện tại, một nông nữ như Tuệ An quận chúa lại lọt vào mắt xanh của nhị gia gia?
Là bởi vì Cẩn Vương đúng không!
Ngoại trừ nguyên nhân này, nàng ta cũng không thể nghĩ được điều gì khác.
Từ Sở Lâm mím môi: Như vậy còn gọi không để bụng thanh danh?
Vậy nhận nhị gia gia làm sư phụ để làm gì?
Đồ đệ của Từ đại sư, danh hiệu này thật sự có thể nổi danh thiên hại
Kiếp trước Tuệ An quận chúa đã thắp loại hương gì vậy chứ?
Đời này thế mà lại có thể được một nam nhân như trời quang trăng sáng kia nuông chiều? Còn làm đồ đệ của nhị gia gial
Thật là làm người khác đố ky đến muốn... Từ lão không để ý tới bọn họ, nhìn thôi cũng tức giận!
Ông ấy đi vào phòng bệnh của Từ lão thái gia.
Trong xe ngựa
"Nha đầu, xin lỗi."
Giọng điệu nghiêm túc, trịnh trọng, còn có chút ảo não.
Trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên vẫn còn đang tức giận vì những người ngu xuẩn kia.
Ôn Noãn ngẩn ra, trái tim đột nhiên dâng lên sự ấm áp.
"Không sao."
Thật ra những người đó không dùng phương thuốc nàng đưa, đó cũng là lẽ đương nhiên.
Ở trong thế giới này, y thuật, học thuật linh tinh đều chú trọng đến truyền thừa, hơn nữa đều chú ý đến tư lịch.
Thờ phụng danh sư.
Một đệ tử của thần y vang danh năm quốc.
Và một nông nữ có xuất thân từ nông thôn, học y thuật từ đâu? Của đại phu trong thôn sao?
Người khác không tin y thuật của nàng cũng là điều rất bình thường.
Chẳng qua.
Tin nàng thì sống!
Không tin nàng, đó chính là mệnh trời!
Nàng làm hết sức mình, tuân theo số phận!
Cũng nay hiện tại Ôn Noãn còn không biết trong lòng những người đó cho rằng nàng cố ý đoạt công lao của Giả Tĩnh Như, nếu không chắc nàng sẽ tức điên mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận