Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 681: Di Bit Gian

Chuong 681: Di Bit GianChuong 681: Di Bit Gian
Áo cưới tự làm cho bản thân sao có thể không vừa người được chứ?
Chỉ là quần áo có thể tự làm, nhưng người gắn bó cả đời lại không thể, cho nên chưa chắc mỗi người đều sẽ tim được một vị lang quân hợp tâm yl
Lương Tử Vận cười nói: "Hì hì, tỷ cũng cảm thấy thật xinh đẹp, rất vừa người!"
Buổi tối, cơn mưa đầu tiên của mùa đông đã rơi xuống, mưa mùa đông lất phất tăng thêm một tầng se lạnh cho buổi đêm.
Ôn Noãn vừa mới tắm rửa xong, mái tóc tùy tiện dùng một cái dải lụa cột ở phía sau, ngọn tóc còn dính một chút bọt nước.
Trong phòng có một chậu than đang cháy nên nàng không thấy lạnh.
Nàng ngồi ở trước cửa sổ, đang vẽ một bản thiết kế tửu lầu.
Ôn Gia Thụy đã là nông chính lục phẩm, ăn tết xong thì đầu xuân sẽ phải nhậm chức.
Chắc là về sau nhà bọn họ sẽ sinh sống ở kinh thành.
Nàng tính toán mở một cửa hàng dưỡng sinh ở kinh thành.
Nạp Lan Cẩn Niên cầm ô, lưu loát leo qua tường viện, xuyên qua màn mưa đi vào tiểu viện.
Hắn che ô đứng ở ngoài cửa phòng, dũ hơi nước trên người đi, sau đó mới đi vào phòng.
Ôn Noãn thấy mưa lớn như vậy mà hắn còn tới thì hơi kinh ngạc: "Sao huynh lại tới đây? Trời đang mưa mài"
Nàng cũng biết trời mưa sao?
Trời lạnh như vậy mà lại để tóc ướt như thế, quần áo mỏng manh ngồi ở trước cửa sổ, sao lại không yêu quý thân thể của mình như vậy?
Nạp Lan Cẩn Niên cau mày: "Sao lại không lau khô tóc?"
"Lười!" Không có máy sấy, lau đến khi nào mới khô!
Ngồi ở trước cửa sổ, gió thổi một tí là xong.
Nạp Lan Cẩn Niên bất đắc dĩ: "Có thể để nha hoàn lau. Không lạnh ư?"
"Không lạnh, vừa mới tắm xong. Rất ấm áp!"
Trong tiểu viện này có suối nước nóng, nhiệt độ nước còn rất cao.
Lúc xây dựng, Nạp Lan Cẩn Niên cố ý sai người làm hai cái ao, một cái có nhiệt độ nước tương đối cao, thích hợp cho mùa đông khắc nghiệt.
Một cái nước bình thường, thích hợp cho mùa hè.
Hắn đưa tay sờ soạng tay nàng một chút, thấy ấm áp lên mới đỡ lo lắng.
"Khăn vải khô ở đâu?"
"Trong ngăn kéo tủ quần áo, vẫn mới, chưa dùng bao giờ". Ôn Noãn chăm chú vẽ không quay đầu lại nói.
Tóc và quần áo của hắn cũng ướt, nàng cho rằng hắn muốn lau người.
Nạp Lan Cẩn Niên đi qua mở tủ quần áo.
Tủ quần áo rất lớn, bên trong treo ngay ngắn một đống quần áo của thiếu nữ, không giống như những bộ quần áo thuần một sắc xám trắng của hắn.
Hắn kéo ngăn kéo ra, lọt vào trong tầm mắt là một ngăn kéo đầy yếm nhỏ đủ màu sắc, hắn sửng sốt một chút, sau đó im lặng khép lại. Hắn kéo một ngăn khác ra, bên trong là một ít khăn vải và khăn tay được xếp ngăn nắp.
Nạp Lan Cẩn Niên lấy ra một cái khăn vải, sau đó đóng tủ quần áo lại.
Nạp Lan Cẩn Niên đi đến phía sau Ôn Noãn, đóng chặt cửa sổ, không cho gió lạnh thổi vào, sau đó kéo xuống dải lụa màu vàng đang cột trên tóc nàng rồi cột vào cổ tay mình, làm xong mới bắt đầu cẩn thận lau tóc cho nàng.
“Tra được."
Ôn Noãn cứng người, sau đó tiếp tục vẽ: "Tra được cái gì?"
Nạp Lan Cẩn Niên vừa cẩn thận lau tóc cho nàng, vừa nói ra những tin tức hắn tra được về Lâm Phong.
Tóc của cô gái nhỏ rất mỏng và mềm mại như lụa mịn khiến người yêu thích không muốn buông tay.
Ôn Noãn nghe xong, giữa mày lạnh lẽo, còn lạnh hơn những hạt mưa mùa đông đang lách tách rơi bên ngoài cửa sổi
"Tra nam! Còn muốn cưới Tử Vận tỷ tỷ, nằm mơ đi!"
"Muội muốn thế nào?"
Hắn giúp nàng lau khô tóc, sau đó kéo dải lụa ở trên cổ tay xuống cột lại tóc cho nàng.
Nha đầu này muốn làm sao?
Ngày hôm sau, trời đã trong xanh.
Tối hôm qua Ôn Noãn nhờ Nạp Lan Cẩn Niên hẹn Bát công chúa ra ngoài, hơn nữa nàng cũng hẹn Lương Tử Vận.
Chuẩn bị đi bắt gian!
Bạn cần đăng nhập để bình luận