Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 73: Thân Thánh Phương Nào?

Chương 73: Thân Thánh Phương Nào?Chương 73: Thân Thánh Phương Nào?
Buổi chiều, người đi mua đất thì mua đất, người đi mò ốc nước ngọt thì đi mò ốc nước ngọt, từng người đều bận rộn công việc.
Mà Đại Hôi cũng tới đón Ôn Noãn lên núi.
Trên núi.
Viên quản gia gõ nhẹ cửa thư phòng một tiếng: "Chủ tử, Ôn cô nương đã tới!"
Giờ phút này Nạp Lan Cẩn Niên đang lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ ngoài nhẹ nhàng nho nhã.
Một cánh tay của hắn tùy ý đặt ở trên bàn sách bằng gỗ nam tơ vàng, đốt ngón tay trắng nõn sạch sẽ đặt ở giữa sắc tơ vàng nhìn có vẻ thon dài mà lại gợi cảm.
Giờ phút này hắn đang nghe Lâm Đình Hiên báo cáo việc Tây Nhung.
Trên bàn đang để một bản vẽ, trên bản vẽ có vẽ một cái cung nỏ.
Đây là bản thiết kế bê ngoài của chiếc nỏ bắn liên tiếp hai mươi phát không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó của Tây Nhung, do Lâm Đình Hiên mang từ biên cảnh về.
Lực sát thương của chiếc nỏ liên thanh Tây Nhung này cực mạnh hơn nữa tâm bắn lại xa, mấy năm nay Nạp Lan Quốc chiến đấu với Tây Nhung, không chỉ một lần bị thất bại, đều là bởi vì bọn họ có một chiếc nỏ liên thanh vô cùng mạnh mẽ.
Đây là do Lâm Đình Hiên liều chết trộm bản vẽ trở về, nhưng cũng chỉ là một bộ phận của bản thiết kế.
Nạp Lan Cẩn Niên nghe thấy Viên quản gia nói, lập tức ngồi ngay ngắn lại, bàn tay trái đang đặt tùy ý ở trên bàn cũng buông xuống, dường như hơi thở lãnh đạm và lạnh lùng trên người kia cũng rút đi không ít: "Vào đi."
Lâm Đình Hien:
Người tới là thân thánh phương nào? Mà khiến Cẩn Vương lại phải ngồi đứng đắn như vậy?
Cẩn Vương ở trước mặt Thánh Thượng cùng Thái Hậu cũng chưa từng đứng đắn như vậy!
Nạp Lan Cẩn Niên nói với Lâm Đình Hiên: "Tấm bản vẽ này ngươi cầm đi đưa cho Võ Bị Điện, để người của Võ Bị Điện nhanh chóng nghiên cứu. Ngươi ở Tây Nhung đã bị bại lộ, vì vậy không cần trở về đó nữa. Nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi, ta sẽ có sắp xếp khác."
Lâm Đình Hiên gập bản vẽ lại rồi cất vào trong lòng ngực: "Vâng, thuộc hạ về kinh trước."
"Ừ"
Lúc này cửa thư phòng bị đẩy ra, Viên quản gia mang theo Ôn Noãn đi đến.
Lâm Đình Hiên xoay người muốn đi ra ngoài, thấy người tới lại là Ôn Noãn, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ là bộ râu đã che khuất vẻ mặt của hắn.
Ôn Noãn thấy Lâm Đình Hiên ở chỗ này cũng rất kinh ngạc, nàng hơi mỉm cười với Lâm Đình Hiên: "Công tử, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhướng mày, Lâm Đình Hiên mới từ biên cảnh trở về, tại sao hai người lại có thể quen biết nhau?
Lâm Đình Hiên gật gật đầu: "Đúng thật là trùng hợp, thế giới này thật nhỏ. Tại hạ còn có việc, xin phép cáo từ."
Ôn Noãn gật đầu: "Công tử đi thong thả."
Lâm Đình Hiên nhanh chóng rời đi.
Viên quản gia rất tò mò vì sao Ôn Noãn lại quen biết Lâm công tử, ông ấy không nhịn được tò mò nên hỏi: "On cô nương có quen biết với Lâm công tử sao?" Nạp Lan Cẩn Niên cũng nhìn sang.
Đại Hôi cũng nhìn nàng.
"Giữa trưa hôm nay ở tửu lâu, nhị tỷ của tôi bị người vu oan, Lâm công tử mở miệng làm chứng giúp chúng tôi thoát khỏi khó khăn." Ôn Noãn giải thích đơn giản một chút.
"Thì ra là thế." Ông ấy lập tức nói, nghĩ là Ôn cô nương chỉ là cô nương nơi thôn dã, sao có thể quen biết Lâm công tử được.
Nhưng mà tại sao người nhà Ôn cô nương luôn bị người ta bắt nạt thế?
Ôn Noãn cười, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Thập Thất công tử, có thể bắt đầu được chưa? Để tôi xem mạch cho huynh nhé?"
"Được." Nạp Lan Cẩn Niên rời khỏi án thư, đi đến một bên của bàn tròn rồi ngồi xuống.
Nơi đó đã chuẩn bị một chiếc gối bắt mạch làm bằng gấm mây thêu chim hỉ thước màu đỏ đậu trên cành cây.
"Cô nương, mời ngồi."
Ôn Noãn ngồi xuống bên cạnh hắn.
Đại Hôi ngồi xổm xuống ở bên chân Ôn Noãn, tự nhiên như một chú chó trung thành.
Nạp Lan Cẩn Niên đặt tay phải lên mạch gối, Viên quản gia đang muốn đặt một chiếc khăn lên tay hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ấy.
Viên quản gia lập tức không dám cử động.
Đại Hôi gửi một ánh mắt sói cho Viên quản gia: Thật là đến một chút ánh mắt cũng không có!
"Viên quản gia, đi lấy kim châm ra đây." Giọng nói lạnh nhạt.
"Vâng, chủ tử!" Viên quản gia lập tức đi đến bên cạnh tủ sách cổ, cầm một cái hộp được điêu khắc đẹp đẽ đến đây, sau đó ôm hộp đứng ở bên cạnh không dám quấy rầy Ôn Noãn bắt mạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận