Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 733: Tham Nha

Chuong 733: Tham NhaChuong 733: Tham Nha
Khâm Thiên Giám đưa hộp gỗ đào cho chủ trì chùa Đại Quốc.
Chủ trì chùa Đại Quốc trịnh trọng nhận lấy, cũng nói một câu Phật ngữ.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn hộp gỗ đào kia, nhíu mày, tam chín ngày mà Khâm Thiên Giám nói cũng chính là sau 729 ngày!
Hơn bảy trăm ngày, tức là hơn 2 năm sau?
Hai năm sau mới biết được khi nào mình mới có thể ôm nha đầu này về phủ?
Nếu như ngày Khâm Thiên Giám chọn lại là một hai năm sau, vậy thì hắn phải làm sao bây giờ?
Nạp Lan Cẩn Niên trừng mắt nhìn liếc nhìn Khâm Thiên Giám một cái: 'Khi nào?".
Khâm Thiên Giám lắc đầu: "Không thể nói, không thể nói!"
Nạp Lan Cẩn Niên bất mãn: "Việc này có cái gì mà không thể nói?"
Khâm Thiên Giám: "Vi thân cũng không biết! Khi nào tới thời gian, tự nhiên sẽ biết".
Quá nhanh, quá loá mắt, ông ấy căn bản không thấy rõ phía trên viết cái gì.
Nạp Lan Cẩn Niên: '..."
Cái quỷ gì!
Hoàng Thượng bật cười: "Được rồi, 2 năm sau biết cũng không sao, có thời gian hơn hai năm để chuẩn bị thì bên Nội Vụ Phủ mới có thể chuẩn bị thật kỹ càng”.
Áo cưới của Vương phi, còn có các đồ khác, cũng phải thêu mất một năm...
Sáng sớm hôm sau, Ôn Noãn và Ôn Gia Thụy liền rời kinh thành.
Ba huynh đệ Ôn Thuần thì vẫn ở lại kinh thành.
Bởi vì trời mưa làm trì hoãn một ít thời gian, vậy nên thời gian bọn họ về tới phủ Giang Hoài bị chậm một ngày So với dự tính.
Ôn gia thôn.
Hôm nay là ngày Ninh gia tới Ôn gia thăm nhà, bên Ninh gia chỉ có nhị thẩm của Ninh Hoài Kiệt, còn có hai bà con xa, liền không còn ai cả.
Bởi vì cha mẹ của Ninh Hoài Kiệt đêu hôn mê bất tỉnh.
Việc mời bà mối tới cửa cầu hôn đều là một mình hắn làm hết tất cả mọi việc.
Tổ mẫu của Ninh Hoài Kiệt từng tìm hiểu đối tượng kết hôn của Ninh Hoài Kiệt, chỉ là bà ta vừa nghe là người của Ôn gia thôn ở huyện Ninh Viễn liền không có hứng thú nghe tiếp nữa, lập tức đuổi người ra ngoài.
Nhị thẩm của Ninh Hoài Kiệt cũng vui khi thấy Ninh Hoài Kiệt cưới một thôn cô không quyền không thế.
Nhị phu nhân Ninh gia nhìn thoáng qua căn trạch viện lớn bên cạnh, nghĩ thầm, nghe nói Ôn gia thôn có một Tuệ An quận chúa, chắc hẳn căn trạch viện lớn này chính là của nhà quận chual
Thế mà không có ai xuất hiện nghênh đón bọn họ!
Lúc này cửa mở ra, Phùng An lễ phép chào hỏi mọi người, sau đó cười nói: "Vời vài vị đi vào, lão phu nhân và phu nhân đã ở trong phòng đợi lâu rồi".
Sắc mặt mấy người Ninh gia thay đổi.
Lão phu nhân, phu nhân?
Ở trong phòng đợi lâu? Người Ôn gia này chỉ là một nông hộ nho nhỏ mà cái giá lớn thật!
Lúc này một người bà con xa của Ninh gia, Diêu thị cười nói: "Quy củ của Ôn gia này còn lớn hơn cả phủ chúng tai"
Một vị thím khác, Hạ thị cũng cười: “Đúng vậy, thật là nhà có giáo dưỡng!"
Ninh Hoài Kiệt nghiêm trang nói: "Đó là tự nhiên, sĩ nông công thương, chúng ta nhiều nhất chỉ là thương, sao có thể so được với bọn họ".
Mấy người: "..."
A, chẳng lẽ Ninh Hoài Kiệt cho rằng hắn nói như vậy, liền có vẻ hắn cưới được cao môn quý nữ gì đó chắc?
Thật là khiến người khác cười rụng răng!
Mấy người khinh thường đi vào, chỉ là vừa vào cửa đã bị ảnh bích làm cho ngây ngẩn cả người.
Người Ninh gia cực kỳ phú quý, đương nhiên là biết hàng, ảnh bích này vạn kim khó cầu, còn tốt hơn cả Ninh phủ bọn hol
Ninh Hoài Mẫn nghĩ đến một năm trước Ninh Hoài Kiệt từng dùng giá cao chụp được một khối ảnh bích, đoán chính là khối này.
"Nhị ca, có phải khối ảnh bích này chính là khối mà huynh chụp được một năm trước?"
"Không phải". Ảnh bích như vậy cũng cũng chỉ có Cẩn Vương mới có thể làm ra được.
Mấy người kia vừa nghe lại không tin, nghĩ thầm: Khó trách một nông gia nho nhỏ lại có ảnh bích, quả thực là lãng phí!
Đoàn người một đường đi vào, sau đó thấy rất nhiều hoa cỏ quý hiếm thì cũng có chút kinh ngạc.
"Ngày mùa đông mà hoa cũng có thể nở xinh đẹp như thế, nhị ca, đây là do huynh bỏ số tiền lớn ra mua đúng không! Thật là phí nhiều công sức mài!"
Ninh Hoài Kiệt kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Có phải tam đệ có hiểu lầm gì không? Không nói cái khác, nhưng ta làm gì có bản lĩnh lấy được hoa sen vàng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận