Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 738: Dua Chao

Chuong 738: Dua ChaoChuong 738: Dua Chao
Lúc này có binh lính đi đến bên người Nạp Lan Cẩn Niên: "Cẩn Vương, Tuệ An quận chúa đưa cháo mùng tám tháng chạp cho các binh lính".
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy, lập tức bước nhanh đi ra bên ngoài.
Ôn Noãn mang theo mười lu gốm lớn đựng cháo mùng tám tháng chạp đi tới bên ngoài quân doanh.
Quân doanh là nơi quan trọng, không có lệnh bài thì cho dù ngươi có là công chúa cũng không thể tự tiện xông vào.
Nhưng Nạp Lan Cẩn Niên đã bảo Lâm Phong ở bên ngoài doanh chờ nàng từ sớm.
Lâm Phong dẫn Ôn Noãn và một hàng xe vận chuyện lu gốm lớn vào quân doanh.
Nạp Lan Cẩn Niên đi tới vài bước thì nhìn thấy các nàng.
Hắn không theo kiểm soát mà chậm lại bước chân, chờ nàng đi về phía chính mình.
Ôn Noãn đi đến bên người Nạp Lan Cẩn Niên, cái mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng, hít thở cũng thấy đau.
Thiếu nữ thích đẹp, quần áo mặc bên trong không được dày lắm, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng liền mũ màu tím, có lẽ là lạnh nên nàng đã đội mũ lên.
Dưới chiếc áo choàng, cả người nàng trông có vẻ nhỏ xinh một cách lạ thường.
Nhưng mà nàng đã cao đến cằm của hắn.
Ừm, có thể nói là cao lên khá nhanhI
"Hôm nay thật lạnh, cháo mùng tám tháng chạp đưa đến đây cũng đã lạnh! Phải hâm nóng lại mới có thể ăn." Lúc nói chuyện, trong miệng Ôn Noãn phun ra một đoàn khói trắng.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Lâm Phong.
Lâm Phong lập tức lớn tiếng kêu gọi bọn lính lại đây: "Tuệ An quận chúa mang cháo mùng tám tháng chạp tới cho mọi người! Mọi người mau lại đây bưng cháo đi hâm nóng đi."
Rất nhiều binh lính vừa nghe được lời này thì đều chạy tới.
Nạp Lan Cẩn Niên nhịn không được mà nhẹ nhàng véo cái mũi đỏ hồng của nàng: "Sao không mặc nhiều một chút?"
Dứt lời, hắn cởi áo choàng của mình xuống, khoác lên người nàng: "Trong núi lạnh hơn trong thành nhiều."
Nạp Lan Cẩn Niên buộc dây áo choàng lại giúp Ôn Noãn, hắn nhận lấy tay nải lớn trên tay nàng, thầm nghĩ, chẳng lẽ cuối cùng nha đầu này cũng nghĩ thông rồi, biết làm quần áo cho mình?!
Hắn giả vờ như không có việc gì hỏi: "Đây là cái gì?"
Ôn Noãn: "Đây là quần áo và giày nhị tỷ của ta làm cho Lâm tướng quân."
Nạp Lan Cẩn Niên: '..."
Hắn nhìn tay nải lớn trong tay, có chút muốn vứt đi!
Chính mình thế mà lại phải xách giày cho hắn?!!
Nạp Lan Cẩn Niên lạnh lùng liếc Lâm Phong một cái.
Lâm Phong lập tức lớn tiếng kêu lên: "Lâm tướng quân!"
Là người đều có thể nghe ra giọng nói của hắn rất bức thiết.
Lâm Đình Hiên cuống cuồng chạy tới: 'Cẩn Vương, Tuệ An quận chúa."
Nạp Lan Cẩn Niên ném tay nải kia lên người hắn. Sau đó lôi kéo On Noãn đi vào doanh trại của mình.
Lâm Đình Hiên nhìn tay nải, là nơ con bướm quen thuộc kia, tiểu cô nương đều thích đẹp, buộc tay nải cũng phải buộc thành hình nơ con bướm.
Bàn tay to lớn nứt da của hắn ôm một gói đồ lớn, một luồng khí ấm áp chạy từ lòng bàn tay của hắn đến chỗ sâu trong đáy lòng.
Chẳng sợ hắn đang đặt mình trong thế giới băng tuyết, những ngọn núi bốn phía xung quanh đều phủ một lớp tuyết thật dày.
Hắn cũng không cảm thấy lạnh.
Lâm Đình Hiên cam một tay nải lớn đi ve hướng doanh trại.
Binh lính đi ngang qua nhìn thấy, đều cười chào hỏi với hắn: "Lâm tướng quân, người nhà của ngài lại đưa quần áo đến cho ngài rồi al
Lâm Đình Hiên khẽ lên tiếng, cũng không giải thích.
Hắn nhanh chân đi về doanh trại, sau đó mở tay nải ra.
Thoạt nhìn động tác của hắn có lẽ không nhanh không chậm, nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết, đáy lòng của hắn nóng bỏng bao nhiêu.
Tổng cộng có ba bộ quần áo, còn có một đôi giày da hươu, tất cả đều là màu đen hắn thường mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận