Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 739: Tang Tui Tien

Chuong 739: Tang Tui TienChuong 739: Tang Tui Tien
Hắn nhịn không được mà cởi áo ngoài ra, cầm lấy một bộ mặc lên người, thử một chút.
Rất vừa người, nguyên liệu vải cũng rất tốt, tốt đến mức hắn chưa từng nhìn thấy, thoải mái vừa người.
Trên gấm vóc màu đen, mơ hồ có thể nhìn thấy hoa văn đám mây và thụy thú màu xám, cổ tay áo còn dùng sợi tơ màu bạc thêu một ít hoa văn đám mây, làm quân áo trông sẽ không mất sức sống, ngược lại còn càng thêm khiêm tốn lại sang quý.
Nữ hài còn chuẩn bị cho hắn một chiếc áo bông, bên trong là dùng tơ tằm độn vào trong, không phải bông, càng mềm mại và giữ ấm hơn.
Mấy ngày hôm trước phụ thân hắn nhờ người đưa mấy bộ quần áo cho hắn, nhưng số quần áo đó đều là từ áo bông cũ tháo ra, đổi lớp vải khác rồi may thành bộ đồ mới.
Từng khối từng khối vô cùng cứng ngắt.
Lớp vải bên ngoài bộ đồ mới còn có chút mốc, nguyên liệu vải chắc là vải tôn kho còn dư lại.
Ngoài ra còn tặng hai chiếc áo choàng, mặc dù làm bằng da lông, nhưng vừa thấy đã biết là da lông rẻ tiền nhất.
Màu lông tạp màu, mặt ngoài nhìn qua còn tạm được, nhưng bên trong chắp vá đông một miếng tây một miếng, dài ngắn không đồng đều, còn có một vùng bị trọc lông.
Người thân nhất lại đối sử với hắn như vậy, biểu muội mà mẫu thân lúc sinh thời đính hôn cho hắn cũng chê bai hắn đủ điều, xa cách và lạnh nhạt với hắn.
Cũng chỉ có nàng...
Làm hắn cảm thấy, thật ra trong thế giới của hắn vẫn có ánh sáng.
Lâm Đình Hiên cởi quần áo ra, vô cùng cẩn thận cất giữ, thay lại cái áo ngoài vừa rồi.
Chờ hắn đi sứ trở về, chờ trên người hắn có vinh quang, hắn sẽ mặc quần áo nàng làm tặng, tới cửa cầu hôn.
Hiện tại hắn còn chưa đủ lớn mạnh, còn không xứng với nàng.
Một bên khác.
Nạp Lan Cẩn Niên đưa Ôn Noãn đến lều trại của mình.
Trướng lều có đốt bếp than nên ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.
Ôn Noãn lập tức cởi áo choàng trên người xuống, treo lên giá.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn Ôn Noãn treo áo choàng lên, nhịn không được mà nghĩ đến mấy ngày hôm trước hình như nhìn thấy nàng thêu thùa!
Hình như là thêu túi tiền, nguyên liệu vải đó rõ ràng là dành cho nam tử!
Nạp Lan Cẩn Niên nhịn không được bèn hỏi: "Hai ngày trước ta nhìn thấy muội đang thêu túi tiền đúng không? Thêu xong chưa?”
Ôn Noãn nghe được lời này mới nhớ tới mình còn thêu một cái túi tiền, nàng vui mừng gật đầu: "Đúng vậy! Thêu xong rồi!"
Trái tim của Nạp Lan Cẩn Niên lập tức nhảy lên, hắn giả vờ như không có việc gì nói: "Thêu xong rồi à? Thêu cho ai vậy?”
"Huynh đói"
Túi tiền xấu như vậy, sao nàng có thể không biết xấu hổ mà đưa cho người khác chứ. Mấy ngày hôm trước, tất cả nữ tính trong nhà đều may quần áo, Vạn Quân nhắc nhở nàng nên thêu cái gì đó tặng cho Nạp Lan Cẩn Niên, hắn nhận được chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Ôn Noãn suy nghĩ hình như nàng thật sự chưa tặng thứ gì cho hắn.
Sau đó người một nhà đều vây quanh ở nơi đó làm quần áo, rất náo nhiệt và vui vẻ, nên nàng cũng tới gia nhập, nhất thời hứng thú thêu một túi tiền tặng cho hắn.
Ôn Noãn lấy một túi tiền màu đen ở trong lòng ngực ra, đưa cho Nạp Lan Cẩn Niên: "Tặng huynh!"
Chút buồn bực trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên lập tức bay đi!
Túi tiền cũng tốt!
Hắn nhận lấy, nhìn thoáng qua hoa văn được thêu bằng chỉ vàng trên đó ——
Gà mái già?
Không, bình thường sẽ không ai thêu gà mái già lên túi tiền, chắc là gà trống!
Ôn Noãn chờ mong hỏi: "Có thích không? Ta thêu có được không? Ta thêu một buổi chiều đó!"
Nàng cũng rất bội phục bản thân mình, người không có tính nhẫn nại như nàng, lần đầu tiên thêu hoa thế mà lại có thể thêu ra một con hùng ưng giương cánh như vậy!
Phải mất thời gian gần một buổi chiều của nàng đó!
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Ôn Noãn.
Con ngươi linh động của tiểu cô nương tràn đầy chờ mong, hắn treo túi tiền ở bên hông: "Thích, muội thêu sinh động giống như thật!"
Lúc này Lâm Phong bưng hai chén cháo mùng tám tháng chạp nóng hôi hổi đến cho Nạp Lan Cẩn Niên và Ôn Noan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận