Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 741: Tâm Phiên Ý Loạn

Chương 741: Tâm Phiên Ý LoạnChương 741: Tâm Phiên Ý Loạn
"Cái kia, chủ tử, Tuệ An quận chúa, tôi đi ra ngoài ăn cháo mùng tám tháng chạp, hai người nhân lúc còn nóng ăn đi, nhân lúc còn nóng ăn đi!"
Lâm Phong nói rồi lập tức chạy ra ngoài.
Ai có thể ngờ một người sử dụng ngân châm giỏi như vậy, mọi thứ đều tinh thông, nhưng lại không hiểu sử dụng kim thêu hoa mà tất cả nữ tử đều biết?
Thật là làm khó chủ tử đeo một túi tiền thêu một con vật giống quạ đen lại giống gà trọc lông như vậy, còn không biết xấu hổ mà khoe khoang với hắn!
Ôn Noãn nhìn thoáng qua túi tiền bên hông Nạp Lan Cẩn Niên: "Hay là huynh đừng đeo?"
Được rồi, nàng cũng thừa nhận là có chút xấu!
Ôn Noãn duỗi tay muốn lấy túi tiền bên hông hắn xuống.
Nạp Lan Cẩn Niên nắm lấy bàn tay của nàng, kéo nàng qua.
Kéo nàng ngồi xuống bàn bên cạnh, múc từng muỗng từng muỗng cháo mùng tám tháng chạp đút cho nàng ăn: "Vì sao không đeo? Ta rất thích! Được rồi, ăn cháo mùng tám tháng chạp đi!"
Túi tiền ấy mà, chỉ cần không bị rơi bạc ra ngoài là được.
Ôn Noãn nhận cái muỗng: "Tự ta ăn."
Sau khi ăn cháo mùng tám tháng chạp xong, Ôn Noãn cũng không ở lâu, lập tức định trở về thành.
Nạp Lan Cẩn Niên đứng lên, cầm lấy áo choàng vừa rồi nàng cởi ra, phủ thêm cho nàng: "Ta trở về cùng muội".
Hai người đi ra doanh trại, đi về vị trí xe ngựa đang đỗ.
Lúc đi ngang qua Lâm Đình Hiên, Ôn Noãn giả vờ lơ đãng nói: "Thập Thất ca, huynh có quen biết thiếu niên tài tuấn nào hay không”
Nạp Lan Cẩn Niên cúi đầu nhìn về phía nàng: "Hả?"
Thiếu niên tài tuấn gì?
"Chính là đại tỷ của ta đã đính hôn! Đại tỷ và nhị tỷ của ta bằng tuổi nhau, mẹ của ta cũng muốn bắt đầu đi xem mắt cho nhị tỷ của ta. Cho nên ta muốn xem thử huynh có quen biết ai hay không, để giới thiệu cho nhị tỷ của ta một chút!"
Lâm Đình Hiên đang diễn luyện đánh nhau với binh lính thì bị đối thủ đấm một phát trúng cằm.
Ôn Noãn nhìn cũng cảm thấy đaul
Nạp Lan Cẩn Niên ghét bỏ nhìn hắn một cái: Vô dụng!
"Để ta nghĩ lại xem ai thích hợp."
"Được!"
Lâm Đình Hien:
Hai người rời đi, huấn luyện tiếp tục, Lâm Đình Hiên liên tiếp bị đánh.
Tâm phiền ý loạn, cuối cùng hắn dứt khoát bảo mọi người tự mình huấn luyện.
Nạp Lan Cẩn Niên đưa Ôn Noãn trở lại phủ Thế Xương bá, trực tiếp đưa người về đến sân của nàng: "Muội thật sự không cùng ta tiến cung ăn cơm cùng mẫu hậu sao? Chắc chắn mẫu hậu cũng rất nhớ nàng."
Ôn Noãn lắc đầu: 'Không đi, hôm nay là ngày mùng tám tháng chạp . Ta chuẩn bị một ít đồ ăn, còn có cháo mùng tám tháng chạp, huynh mang vào cung cho Thái Hậu ăn đi! Chắc là Vạn Quân đã đưa rổ thức ăn lên xe ngựa của huynh rồi." "Ừm, ta đi đây. Muội mau vào phòng đi, đừng để bị đông lạnh!" Nạp Lan Cẩn Niên dặn dò.
Mặc dù nói như vậy, nhưng hai chân của hắn vẫn chưa chuyển động.
Hắn dự định nhìn nàng đi vào nhà.
Ôn Noãn xoay người đi vào, đi được một nửa mới nhớ ra trên người còn khoác áo choàng của hắn.
Ôn Noãn xoay người lại, chạy trở về, thuận tay cởi áo choàng xuống, chạy đến bên người hắn: "Thập Thất ca, áo choàng của huynh."
Nạp Lan Cẩn Niên khom lưng, làm cho người có lớn lên như thế nào cũng nhỏ xinh hơn mình có thể với tay đến cổ của mình: "Muội mặc vào giúp ta đi."
Ôn Noãn cũng không từ chối, nàng tiến lại gần, đôi tay vòng qua, động tác lưu loát khoác áo choàng lên người của hắn, sau đó còn buộc hai sợi dây áo thành hình nơ con bướm.
Áo choàng mới vừa lấy xuống từ trên người Ôn Noãn, vẫn còn một chút ấm áp và mùi thơm của nàng.
Tiểu nha đầu thích đẹp, mặc dù nàng không cần son phấn trang điểm, nhưng tuổi còn nhỏ đã làm dưỡng da gì đó, cứ thích bôi đủ thứ đồ lên mặt của mình, cho nên trên người nàng vẫn luôn có mùi hoa rất nhẹ, rất dễ ngửi.
Hai người dựa vào rất gần, gió lạnh thổi qua, sợi tóc của Ôn Noãn bay lướt qua gương mặt tuấn tú của nam tử.
Nạp Lan Cẩn Niên khẽ nhếch khóe miệng, trong bất tri bất giác, tiểu cô nương càng ngày càn gần gũi với mình nhiều hơn.
"Được rồi." Ôn Noãn lui ra phía sau hai bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận