Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 746: Người Chân Dài Chân Ngắn

Chương 746: Người Chân Dài Chân NgắnChương 746: Người Chân Dài Chân Ngắn
Việc này Ôn Noãn cũng nghe nói, chỉ cảm thấy đáng tiếc!
Nhanh như vậy đã không thể nhìn thấy cảnh tượng tương ái tương sát của bọn họ.
Vào chiều tối, Nạp Lan Cẩn Niên mang theo Đại Hôi đã rất lâu không gặp, bị mang tới trại chó sói huấn luyện sói đã rất lâu không gặp tới ăn cơm ké.
Đang lúc Đại Hôi vui mừng chạy về hướng Ôn Noãn.
Ôn Noãn cho rằng nó sẽ nhào vào người mình, duỗi tay muốn sờ nó, không ngờ một bóng dáng màu trắng trong nháy mắt đã lướt qua người nàng.
Sau đó một chó sói một chó ôm nhau thành một đoàn.
Ôn Noãn: "..."
Sao lại có cảm giác nhi tử cưới vợ đã quên mẹ thế này?
Rất nhanh Đại Hôi đã buông Tiểu Bạch ra, đi đến bên người Ôn Noãn, hai chân trước ôm lấy đùi nàng, dùng sức vẫy đuôi: Tiểu tỷ tỷ, cầu đồ ăn ngon! Đói chết nó rồi!
Ở trại chó sói đều là ăn thịt tươi!
Không ngon chút nào cải
Khóe mắt của Nạp Lan Cẩn Niên giật giật, véo đuôi chó sói kéo nó qual
Đại Hôi phát ra tiếng sói tru như giết heo!
Ôn Noãn: "..."
"Cổ trùng của Quách Minh Diễm và Trịnh Dương đã lấy ra." Nạp Lan Cẩn Niên nói với Ôn Noãn.
"Ta biết, đại phu kia là ai?"
Nạp Lan Cẩn Niên: "Một đại phu xóm nghèo đi tha phương."
Hắn đã sai người âm thầm giám sát người nọ.
Ôn Noãn nghe vậy cũng không hỏi cái gì nữa.
Nạp Lan Cẩn Niên nói như vậy, chứng minh hắn đã chú ý người này.
"Đột nhiên rất muốn ăn đậu hũ thúi! Nghe nói buổi tối ở phố ăn vặt của kinh thành có loại đồ ăn vặt này?" Ôn Noãn hỏi.
Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày: "Không biết. Thứ kia vừa bẩn vừa thối, có cái gì ngon?"
Nói là nói như vậy, nhưng vào buổi tối, Nạp Lan Cẩn Niên vẫn dẫn Ôn Noãn đi ra ngoài.
Ban đêm kinh thành vẫn rất náo nhiệt, xưa nay có danh xưng là Bất Dạ Thành.
Nạp Lan Cẩn Niên nắm tay Ôn Noãn đi tới trước mặt một quầy hàng bán đậu hũ thúi.
"Lão bản, cho hai phần đậu hủ thúi." Ôn Noãn gọi hai phần đậu hũ thúi.
"Đến đây!" Lão bản lập tức làm hai chén đậu hủ thúi đặt ở trước mặt hai người.
"Ăn đi! Thật thơm!" Ôn Noãn gấp không chờ nổi ăn lên.
"..." Nạp Lan Cẩn Niên ghét bỏ nếm thử một miếng rồi không ăn nữa.
Cuối cùng, Ôn Noãn mùi ngon ăn hết cả hai chén.
Lúc trở về, Nạp Lan Cẩn Niên có thể ngửi được một mùi hương lạ trên người Ôn Noãn.
Vẻ mặt bất đắc dĩI Hai người là đi bộ trở về, lúc đi ngang qua một con phố nào đó, đột nhiên On Noãn nhìn thấy một người chân dài chân ngắn đi vào một ngõ nhỏ.
Nàng kéo tay Nạp Lan Cẩn Niên nhanh chóng chạy tới.
Nhưng mà người nọ đã sớm biến mất không thấy bóng dáng!
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua bốn phía, lắc đầu.
"Đi thôi!"
Ngày mai hắn lại bảo người đi điều tra một chút.
Chỉ là lại không điều tra được gì.
Hơn hai mươi ngày kế tiếp, Ôn Noãn và Ôn Nhu đều ở trong phủ chuẩn bị chuyện khai trương Đào Nhiên Cư một lần nữa.
Đã chọn được ngày lành tháng tốt khai trương Đào Nhiên Cư, chính là ngày cuối của năm cũ.
Bởi vì chuyện xảy ra trong cuộc thi đấu tuyển chọn binh lính đi sứ và buổi săn thú, mọi người đều đã biết bản lĩnh của Ôn Noãn, cũng biết rau dưa dưỡng sinh là nhà Ôn Noãn trồng.
Cho nên sau khi một nhà Ôn Noãn vào kinh thành, ngày hôm sau đã nhận được rất nhiều thiệp thăm hỏi.
Ôn Noãn quyết định chọn một ngày trong năm cũ, mời mọi người đến Đào Nhiên Cư tham gia buổi biểu diễn trang phục.
Về kiểu dáng quần áo, Ôn Nhu đã chuẩn bị rất nhiều.
Hiện tại là huấn luyện người mẫu đi diễn thời trang.
Ôn Noãn mua mười nha hoàn có nhan sắc và dáng người không tệ ở chỗ người môi giới, tập hợp thành một đội ngũ người mẫu, cho các nàng tiến hành huấn luyện đi diễn thời trang.
Chỉ hơn mười ngày huấn luyện, muốn các nàng trở thành người mẫu chuyên nghiệp chính là điều không có khả năng.
Nhưng mà cũng đủ cho những người cổ đại chưa từng xem show diễn thời trang rồi.
Buổi tối ngày hôm đó.
Ôn Linh cầm mấy bản vẽ thiết kế trang phục chạy tới bên người Ôn Noãn, tràn đầy mong chờ nói: "Noãn nhị, muội có thể giúp tỷ nhìn xem mấy bản thiết kế quần áo này như thế nào không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận