Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 747: Hâm Mộ

Chương 747: Hâm MộChương 747: Hâm Mộ
Ôn Linh thấy Ôn Nhu có thể thiết kế ra quần áo xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn chuẩn bị mở một cửa hàng trang phục, thấy ngày nào Ôn Noãn và nàng cũng bận việc, giống như rất long trọng vậy.
Nghe hai người định giá, một bộ quần áo ít nhất cũng phải một trăm lượng!
Bạc này thật sự quá dễ kiếm!
Nàng cũng nhịn không được mà muốn học.
Hơn nữa việc này cũng được xem là một cách lại gần Ôn Noãn hơn một chút, cho nên gần đây nàng cũng đang học thiết kế quần áo.
Tối nay nàng vẽ mấy kiểu quần áo rồi mang đến cho Ôn Noãn nhìn xem, nhờ Ôn Noãn chỉ dạy.
Ôn Noãn nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Màu phối hợp với nhau có chút quái dị, tỷ không có thiên phú thiết kế trang phục, có thể theo nhị tỷ của muội học nấu ăn và làm điểm tâm giống Ôn Thiến."
Ôn Linh: ".."
Gương mặt của Ôn Linh cứng đờ, nàng cho rằng Ôn Noãn không kiên nhẫn dạy nàng.
Học nấu ăn và làm điểm tâm? Đó chính là công việc của đầu bếp nữ đê tiện.
Nàng mỉm cười: "Tỷ cảm thấy mình rất thích làm quần áo, công sức không phụ lòng người."
Ôn Noãn nghe vậy cũng không nói gì.
Câu này không sai, nhưng mà cũng phải nhìn xem công sức ngươi bỏ ra có đúng hay không!
Ôn Linh thấy Ôn Noãn không để ý đến mình, lập tức nói: "Tỷ trở về lại xem chút sách."
"Ừm." Ôn Noãn đang viết kế hoạch cho buổi biểu diễn thời trang, nghe vậy thì gật đầu, khẽ lên tiếng.
Ôn Linh buồn bực ôm mấy bản vẽ đi ra ngoài, dự định đi nhờ Ôn Nhu chỉ dạy cho nàng một chút.
Noãn nhi nói chuyện thật sự quá không nể tình!
Lúc này Nạp Lan Cẩn Niên trèo tường lại đây, trong tay hắn cầm một cái rỗ đựng thức ăn, bên trong là hai con tôm hùm lớn đã được hắn nướng sẵn và một số thức ăn khác.
Ôn Linh vừa rời đi đã nhìn thấy Nạp Lan Cẩn Niên cầm một cái rổ đựng thức ăn xuất hiện.
Ôn Linh sửng sốt một chút, nhanh chóng uốn gối vén áo hành lễ: "Gặp qua Cẩn Vương."
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu lạnh nhạt, cũng không liếc mắt nhìn nàng ta một cái, liền đi vào.
Ôn Linh đứng ở bên ngoài nghe thấy Nạp Lan Cẩn Niên nói với Ôn Noãn: "Nướng hai con tôm hùm, đến đây nếm thử."
Trong phòng, Ôn Noãn cũng không ngẩng đầu: "Huynh tự nướng à? Ta chưa xong việc, chút nữa ăn."
"Ừ" Nạp Lan Cẩn Niên vén vạt áo ngồi xuống.
Hắn vươn những ngón tay thon dài sạch sẽ, xương khớp rõ ràng tới mở hộp ra.
Lấy hai con tôm hùm to và mấy món ăn khác từ bên trong.
Sau đó tự mình tách lớp thịt chắc nịch khỏi lớp vỏ tôm, đút vào miệng Ôn Noãn.
"Không sao cả, ta đút cho muội ăn, lạnh thì không còn ngon nữa."
Ôn Linh đứng ở bên ngoài: "..."
Trong bữa cơm chiều hôm qua có nghe Ôn Noãn nhắc đến một câu muốn ăn tôm hùm lớn, con nào con nấy nướng đến thơm phức, tối nay Cẩn Vương liền làm?
Còn tự mình nướng? Còn tự mình đút cho nàng ăn?
Hơn nữa lần trước, Ôn Noãn nói muốn xuống phố đêm ăn đậu hủ thúi, sau đó rõ ràng nàng ta nhìn thấy Cẩn Vương dùng vẻ mặt ghét bỏ nói: "Món đó vừa bẩn lại vừa thối, có gì ngon chứ?"
Kết quả, tối hôm sau, hắn liền dẫn Ôn Noãn đi ra ngoài.
Ôn Noãn vác theo cả người toàn là mùi đậu hũ thối quay về, vẻ mặt vô cùng mỹ mãn.
Lúc ấy nàng ta nhìn thấy biểu cảm của Cẩn Vương có hơi một lời khó nói hết, nhưng mà Ôn Noãn nói ăn xong vẫn còn thèm, hắn liên sủng nịch nói lần sau dẫn nàng đi ăn tiếp.
Bây giờ lại làm tôm hùm.
Mùa đông, kinh thành ở trên đất liên, khó bắt biết bao.
Bình thường ban ngày đến đây ăn cơm cũng luôn cầm cho nàng đủ thứ đồ, buổi tối còn dẫn đi ăn khuya.
Cẩn Vương sủng ái Ôn Noãn thật!
Ôn Linh hâm mộ ôm bản vẽ tránh ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận