Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 766: Phu Hoai Nam Vuong

Chuong 766: Phu Hoai Nam VuongChuong 766: Phu Hoai Nam Vuong
Ôn Noãn nghe vậy lắc đầu: "Nghe có vẻ rất khó học, bổn quận chúa lại không có dự định định cư ở phủ Hoài Nam, học làm gì? Ồ, nơi đó lại là cái gì?"
Ôn Noãn giống như phát hiện đại lục mới gì đó vậy, chạy ra nhìn thoáng qua rồi lại chạy trở về.
"Hoài Nam vương, vương phủ này của ông là phủ đệ đặc sắc nhất bổn quận chúa từng nhìn thấy, bổn quận chúa có thể đi khắp nơi tham quan một chút không?”
Hoài Nam vương nghe vậy thì ánh mắt hơi lóe lên, ông ta cười nói: "Đương nhiên có thể, nhưng mà lúc này đã sắp tối rồi, bữa tối đã chuẩn bị xong. Sáng mai, bổn vương sẽ sai người dẫn Tuệ An quận chúa đi tham quan khắp nơi, thế nào?"
"Được! Vừa lúc ta cũng đói bụng!" Ôn Noãn cũng không kiên trì, tiếp tục hỏi nhiều câu hơn.
Dù sao nàng chạy qua chạy lại vài lần, đối lập với bản đồ trong tay bọn họ, cũng có thể hiểu biết một ít tình huống.
"Ồ? Đây là hoa gì! Ta ở kinh thành cũng chưa từng nhìn thấy!"...
Hoài Nam vương giỏi ăn nói, suốt đường đi đã bắt đầu giới thiệu các loại đặc sắc của phủ Hoài Nam cho Ôn Noãn.
Rất nhanh bọn họ đã đi đến một đại điện kim bích huy hoàng, rực rỡ tráng lệ.
Hoài Nam Vương phi dẫn theo thế tử và hai quận chúa chờ ở chỗ này, thấy bọn họ đến thì lập tức đi lên hành lễ.
"Thần thiếp / Hoài Dương / Hoài Nguyệt / Hoài An, gặp qua Cẩn Vương, Cẩn Vương vạn phúc."
Hoài Nam Vương phi có dáng vẻ rất nhỏ xinh, nhưng rất đẹp, nếu không phải sắc mặt của bà ta quá mức tái nhợt thì sẽ càng đẹp hơn.
Nhưng như vậy cũng đủ khiến ngươi ta kinh ngạc trước vẻ đẹp này, lại càng thêm khiến người ta yêu thương, nổi lên ý muốn bảo vệ.
"Sao vương phi lại ra ngoài?" Hoài Nam vương lo lắng nói.
Bà ta dịu dàng nói với Hoài Nam vương: "Cẩn Vương đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, mong ngài thứ lỗi, thật sự là sức khỏe của ta không tốt lắm, không thể ra cửa nghênh đón."
Nạp Lan Cẩn Niên nhàn nhạt nói: "Không sao."
Hoài Nam Vương phi và Hoài Nam vương thế tử, đại quận chúa đều là người sức khỏe yếu ớt, gió thổi qua là đổ.
Nhưng tiểu nữ nhi, Hoài An quận chúa thì sức khỏe cũng tạm được.
Hoài Nam vương đỡ bà ta, hơi có chút khiển trách nói: "Da nói Cẩn Vương không để ý tiểu tiết, sao nàng còn đi ra?! Mau vào phòng đi! Lỡ như bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?"
Tiểu nữ Hoài An quận chúa của Hoài Nam vương nhìn thấy Cẩn Vương thì đôi mắt không rời đi được.
Đôi mắt tròn tròn, nhanh như chớp kia thường xuyên liếc nhìn lên người của Nạp Lan Cẩn Niên.
Cẩn Vương thật tuấn túi!
Hoài An quận chúa cảm thấy trái tim mình nhày lên thình thịch!
"Không sao, Cẩn Vương đến chơi, sao có thể không đi ra nghênh đón. Vị này chính là Tuệ An quận chúa sao?" Ánh mắt Hoài Nam Vương phi nhìn lên người Ôn Noãn.
Ôn Noãn vén áo thi lễ, ngọt ngào cười, vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện ra một thiếu nữ ngây thơ ngoan ngoãn lại vô hại: "Hoài Nam Vương phi phúc an, ta chính là Tuệ An quận chúa. Nơi này lạnh, sức khỏe của Vương phi không tốt, vẫn là mau vào phòng đi!"
Hoài Nam Vương phi nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên: "Cẩn Vương thật có phúc, Tuệ An quận chúa cũng thật xinh đẹp!"
Nạp Lan Cẩn Niên hiếm khi nở nụ cười.
Đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem là ai nuôi béo! Không, là nuôi lớn mới đúng.
Hoài An quận chúa liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái.
Khẽ cắn đôi môi, thế mà lại còn đẹp hơn mình?
Đoàn người di vào điện.
Tiệc tối rất phong phú, trong bữa tiệc, Hoài Nam vương nhiệt tình kính rượu Nạp Lan Cẩn Niên.
Những người khác thì không nói gì, có lẽ là không dám quấy ray hai vị Vương gia uống rượu?!
"Năm đó lúc bổn vương nhìn thấy Cẩn Vương chính là lúc tiên đế băng hà, không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt, Cẩn Vương đã lớn như vậy! Quả nhiên là long tử phượng tôn, với khí chất và dáng vẻ này, thật đúng là không phải người thường có thể có được! Nào, bổn vương kính Cẩn Vương một ly, hiếm khi Cẩn Vương đi ngang qua phủ Hoài Naml"
Bạn cần đăng nhập để bình luận