Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 770: Sói Bắt Thỏ

Chương 770: Sói Bắt ThỏChương 770: Sói Bắt Thỏ
Trời hoàn toàn sáng, Nạp Lan Cẩn Niên và Ôn Noan mang theo một đội người ngựa chào từ biệt với Hoài Nam Vương.
Tất cả người trong Hoài Nam vương phủ đều đi ra đưa tiễn.
Đại Hôi khoác một thân khí lạnh đi đến bên người hai người.
Ôn Noãn xoa lông trên đầu Đại Hôi: "Lại chạy tới trong vườn? Có dọa người ta không?"
Đại Hôi lắc lắc cái đuôi, vẻ mặt ngốc nghếch nghe không hiểu.
Khóe miệng Hoài Nam vương giật giật: Con chó sói ngu ngốc này, không dọa sợ người nhưng sắp dọa mấy con thỏ mà nữ nhi bảo bối của ông ta nuôi dưỡng trong vườn hoa sợ chết khiếp rồi!
Lúc này Ôn Noãn cười nói với Hoài Nam vương: "Đại Hôi có thói quen đến vườn hoa chạy bộ một vòng vào mỗi buổi sáng. Nó không dọa đến các hạ nhân trong vương phủ chứ?"
Hoài Nam vương cười lắc đầu: "Con chó sói này đáng yêu như vậy, bổn vương còn tưởng nó là chó chứ! Không đáng sợ một chút nào cả."
Chỉ là dọa con thỏi
Một con chó sói chạy tới bắt thỏ, chạy còn không nhanh bằng con thỏ, thật có tiền đồ!
Ôn Noãn mỉm cười: "Vậy là tốt rồi, Đại Hôi đúng là rất đáng yêu."
Nạp Lan Cẩn Niên không nói lời vô nghĩa: "Hoài Nam vương, tạm biệt!"
Hoài Nam vương phủ: "Cung tiễn Cẩn Vương, Tuệ An quận chúa."
Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên lên xe ngựa.
Đại Hôi cũng đi theo nhảy lên.
Vương Kiêu nhìn hai người lên xe ngựa, ông vò nát một cuộn giấy nhỏ trong tay.
Hoài Nguyệt quận chúa nhìn về phía phu quân của mình: "Phu quân, ta cảm thấy Tuệ An quận chúa có chút giống chàng đó. Nhưng mà Tuệ An quận chúa xinh đẹp tỉnh xảo hơn một chút."
Vương Kiêu cúi đầu nhìn về phía Hoài Nguyệt quận chúa, đùa giỡn nói: "Ở trong mắt quận chúa, thì ra bản tướng quân rất ẻo lả?"
Hoài Nguyệt quận chúa: "... Không phải! Phu quân đỉnh thiên lập địa, một thân mùi vị nam tử, sao có thể giống ẻo lả?! Không giống, không giống ẻo la một chút nào cải"
"Ha ha...' Vương Kiêu cười.
Nhưng chỉ có một mình ông biết dưới nụ cười tươi rói này là đáy lòng của xót của ông.
Chung quy vẫn không thể đưa đồ vật ra ngoài.
Quách Minh Diễm đang chuẩn bị lên xe ngựa, nghe được lời này thì nhìn về phía Vương Kiêu.
Vốn dĩ nàng ta cũng cảm thấy Vương Kiêu có chút giống ai đó.
Hiện tại cuối cùng nàng ta cũng nhớ ra là giống ail
Hai người đều họ Vương, có thể có quan hệ gì hay không?
Sau khi tiên đội ngũ đi sứ rời đi, Hoài Nam vương trở lại thư phòng, lập tức gọi thủ lĩnh thủ vệ trong vương phủ.
"Tối hôm qua chỗ Cẩn Vương có gì khác thường không?”
"Bẩm Vương gia, không có. Cẩn Vương say đến bất tỉnh nhân sự. Ngủ một đêm." Hoài Nam vương: ...'
Thật sự say?
Không thể nào?
Hoài Nam vương lộ vẻ mặt không thể tin được: "Vậy người bên cạnh Cẩn Vương thì sao?"
"Ngoại trừ có một binh sĩ thức dậy đi tiểu đêm, không còn người nào ra khỏi phòng. Còn có buổi sáng con chó sói kia chạy đến hoa viên đuổi con thỏ chạy."
Nếu không phải hắn ngăn cản nhanh, chỉ sợ con thỏ quận chúa nuôi dưỡng đã bị con chó sói kia ăn!
Một con chó sói đuổi theo con thỏ là thiên tính, không có gì kỳ lạ.
"Đã kiểm tra nhà xí chưa?"
"Đã kiểm tra rồi. Không có thứ gì."
Kỳ lại
Sao có thể không có động tĩnh gì?
Gần đây mấy võ tướng đắc lực của ông ta trong quân doanh bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ, đều đã chết!
Điều này không bình thường!
Hoài Nam vương xua tay: "Ngươi lui xuống đi!"
Hoài Nam vương xua tay bảo người lui xuống, lại có một người đi vào: "Vương gia, cái này tìm được phía dưới bình hoa trong phòng khách mà ngài nói."
Vương phủ quản sự đưa một phong thư bằng da trâu cho Hoài Nam vương.
Hoài Nam vương nhận lấy, sau đó lấy lá thư bên trong ra.
Ông ta gấp bốn góc của lá thư lại, lại tiếp tục gấp, lúc này ghép nối bốn góc lại, vừa vặn hình thành đồ án phức tạp.
Hoài Nam vương mới tin nội dung bên trong bức thư.
Lúc này Hoài An quận chúa đi tới: "Phu vương, con nhìn trúng Cẩn Vương, muốn làm Cẩn Vương phi của hắn! Người xin Hoàng Thượng ban chỉ có được không?"
Hoài Nam vương nghe được lời này, gương mặt đen thui, lập tức từ chối: 'Không được!"
"Vì sao không được?" Hoài An quận chúa bất mãn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận