Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 773: Toi Dong Lang

Chuong 773: Toi Dong LangChuong 773: Toi Dong Lang
Tiếp theo là hai người huynh một miếng, ta một miếng ăn lương khô.
Mãi cho đến khi hai người đều ăn no.
Một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người ngôi dưới giàn hoa đọc sách xuất hiện.
Chỉnh thể bức tranh thể hiện hương vị năm tháng yên bình.
Cuối cùng Ôn Noãn cũng vừa lòng!
Nạp Lan Cẩn Niên liếc nhìn Ôn Noãn một cái, thấy nàng đã ăn no và cũng không say xe, hắn lập tức nhận mệnh cầm bút tiếp tục vẽ.
Sau đó, suốt một tháng đi Đông Lăng quốc này đều là hình ảnh hắn vẽ tranh.
Một bức lại một bức, một tranh lại một tranh, từng nét bút một đều tràn đầy nhu tình.
Từng cái nhíu mày, từng nụ cười, vui vẻ hay giận dữ đều là bóng dáng của thiếu nữ.
Một tờ giấy, một bức tranh, một cảnh, một mùa, viết một câu chuyện xưa, ghi chép lại nữ hài từ từ một nha đầu phát triển thành dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành như hiện tại.
Phải thâm tình đến mức nào mới có thể khắc ghi tất cả bóng dáng của một người nào đó vào trong óc?
Nạp Lan Cẩn Niên cũng không biết mình nhớ rõ từng cái nhíu mày, từng nụ cười của nàng như vậy từ bao giờ.
Tình không biết bắt đầu từ đâu, tới khi phát hiện thì đã rất sâu đậm.
Suốt chặng đường đi Đông Lăng quốc này, là từng ngày cầm bút vẽ tranh trôi qua.
Mà suốt chặng đường này, Ôn Noãn thế mà lại không say xe, đương nhiên Nạp Lan Cẩn Niên cũng càng cố gắng vẽ tranh.
Cũng không phải hắn thích vẽ tranh, chỉ là vì dời sự chú ý của người nào đó mà thôi.
Có đôi khi Ôn Noãn cũng sẽ cầm bút vẽ một ít tranh vẽ kiểu chibi về hai người.
Làm chặng đường trở nên tràn đầy thú vị.
Đường đi rất dài, nhưng chặng đường này, hai người đều cảm thấy rất nhanh, chỉ muốn con đường này vẫn tiếp tục.
Dù con đường có dài thế nào thì cũng đến điểm cuối.
Ngày hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng đến lãnh thổ Đông Lăng.
Bởi vì mang theo một đội ngũ quân đội lại đây, vừa tiến vào lãnh thổ một nước đã lập tức được tướng quân canh giữ biên cương của Đồng Lăng quốc, Chương Tập Lam nghênh đón. ....
Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một hôm.
Sáng sớm ngày hôm sau, sứ giả của các quốc gia liền vào hoàng cung Đông Lăng quốc, tham gia Vạn Thọ Tiết của Đông Lăng quốc.
Trong lòng sứ giả các nước đều ẩn ẩn có điểm chờ mong, nhưng cũng có điểm lo lắng.
Ôn Noãn đi ở bên cạnh Nạp Lan Cẩn Niên, đánh giá hoàng cung Đông Lăng.
"Hoàng cung của Đông Lăng quốc không lớn như của Nạp Lan quốc chúng ta, cũng không khí khái như Nạp Lan quốc chúng ta. Nhưng mà xây cũng có đặc sắc riêng, hơn nữa rất thực dụng, thiết kế thật sự hợp lý".
Ít nhất không cần đi đến mức chân mềm cả ra! Ôn Noãn chửi thầm ở trong lòng.
Nạp Lan Cẩn Niên mỉm cười: "Đông Lăng quốc là nước phụ thuộc của Nạp Lan quốc chúng ta nên đương nhiên là không thể so. Hiện tại còn tốt, trước kia hoàng cung Đông Lăng so với Cẩn Vương phủ cũng không lớn hơn được bao nhiêu, hoàng cung Đông Lăng hiện tại đã trải qua hai lần xây dựng thêm rồi".
Đế Quân Minh đi ở phía trước hai người, nghe Ôn Noãn nói thì nhịn không được xen mồm nói: "Đúng là hoàng cung Đông Lăng khá nhỏ. Khó trách không vào nổi mắt của Tuệ An quận chúa. Tuệ An quận chúa có rảnh có thể đi tham quan hoàng cung Bắc Minh quốc, Bắc Minh quốc là đại quốc đệ nhất đại lục, cường quốc số một, hoàng cung Bắc Minh cũng không phải là hoàng cung của Nạp Lan quốc các người có thể so! Đế đô của Bắc Minh quốc liền lớn hơn kinh thành của quý quốc gấp đôi! Hoàng cung cũng lớn gấp đôi hoàng cung của quý quốc!
Đúng rồi, hình như đã gần 50 năm rồi hoàng cung của Nạp Lan quốc vẫn chưa xây dựng thêm đúng không? Có phải quốc khố của Nạp Lan quốc rất trống rỗng không? Không có bạc xây dựng thêm hoàng cung, Bắc Minh quốc chúng ta có thể cho quý quốc mượn một ít để xây dựng thêm!
Hoàng cung chính là mặt mũi của một quốc gia, đừng làm đến quá khó coil
Nạp Lan là một nước lớn, có đến tận 3 nước phụ thuộc, thế mà hoàng cung lại còn kém hơn Bắc Minh quốc chúng ta, việc này không phải sẽ làm người khác chê cười sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận