Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 810: Dao Phố

Chương 810: Dao PhốChương 810: Dao Phố
Vào ngày thứ hai sau khi cuộc tỷ thí kết thúc, đội ngũ đi sứ từ các quốc gia không rời đi, chỉ có đội ngũ đi sứ của nước Bắc Minh là vội vã trở vê.
Nhưng Đế Quân Minh và thái tử phi của hắn ta là Giả Tĩnh Như lại ở lại.
Nạp Lan Cẩn Niên thưởng cho mỗi binh lính mười lượng bạc, để binh lính của nước Nạp Lan nghỉ ngơi một ngày trước khi lên đường về nước vào ngày hôm sau.
Những binh lính của nước Nạp Lan vui vẻ nhận số bạc, đi mua quà cho người nhà của mình.
Có thể đi sứ ở nước Đông Lăng, còn giành được một tòa thành là một vinh dự tối cao. Tất nhiên, cũng đáng để mua một số đặc sản của Đông Lăng để kỷ niệm.
Ôn Noãn và Nạp Lan Cẩn Niên cũng ra ngoài đi dạo.
Bản chất của các nữ tử là luôn thích mua một ít quần áo và đồ trang sức khi đi dạo.
Ôn Noãn cũng không ngoại lệ, nhưng nàng sẽ đến hiệu thuốc và hiệu sách.
Nạp Lan Cẩn Niên rất kiên nhẫn đi cùng nàng mua một đống quần áo, vải vóc, trang sức và nhiều món đồ lặt vặt linh tinh mang phong cách Đông Lăng.
Sau đó đến hiệu sách mua rất nhiều sách mà nước Nạp Lan không có, chẳng hạn như nhật ký địa phương Đông Lăng, phong tục địa phương và sách truyện.
Ôn Noãn còn đến hiệu sách cũ mua rất nhiều sách cũ.
Chúng đều là những cuốn sách được viết bởi các học sinh Đông Lăng dưới dạng ghi chú.
Ôn Noãn cảm thấy rằng việc học là một vấn đề cần động não!
Chính vì sự chia sẻ của nhiều nên văn hóa hàng ngàn năm nên mới có nền văn minh và phát triển hiện đại!
Không chỉ Ôn Noãn mua nhiều mà ngay cả Vạn Quân đi theo cũng mua rất nhiều thứ.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã sắp đầy!
Thấy vậy, Nạp Lan Cẩn Niên nói với Lôi Đình: "Ngươi đi mua xe ngựa đi."
Nếu không khi trở về, có lẽ một chiếc xe ngựa sẽ không đủ.
Ôn Noãn nghe vậy thì nói: "Mua hai chiếc đi!"
Khóe miệng Lôi Đình giật một cái: "Vâng!"
Nữ nhân khi đi mua sắm thật đáng sợi
Sau khi mua những món đồ thông thường, Ôn Noãn kéo Nạp Lan Cẩn Niên đến hiệu thuốc lớn nhất.
Ôn Noãn định đi khắp các hiệu thuốc lớn nhỏ ở kinh đô của nước Đông Lăng. Từ mỗi hiệu thuốc mua một ít thuốc viên và rượu thuốc cho Ôn Nhiên. Đây là để đưa cho Ôn Nhiên nghiên cứu.
Nàng ngửi qua thuốc viên là có thể đoán được sơ bộ dược liệu và thành phần bên trong, nhưng Ôn Nhiên thì không thể, nha đầu đó yếu trong lĩnh vực này. Vì vậy khi có cơ hội ra ngoài, Ôn Noãn dự định mua nhiều thuốc thành phẩm để khi về luyện tập cho nha đầu đó.
Hai người đi vào hiệu thuốc, Ôn Noãn nhìn thấy mấy người xếp hàng lấy thuốc.
Những người xếp hàng là một gia đình. Nhìn quần áo, có vẻ như họ là dân nghèo.
Một cặp vợ chồng dẫn theo ba đứa con đi bốc thuốc.
Cả nhà đều ho.
Phụ nhân bế một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi trên tay, đứa bé ngủ thiếp đi nhưng giấc ngủ không yên, thỉnh thoang lai ho haitieng.
Phụ nhân chạm vào trán cậu bé với vẻ mặt lo lắng.
Rõ ràng là đã sốt!
Ôn Noãn cau mày.
Thấy vậy, Nạp Lan Cẩn Niên hỏi: "Sao vậy?"
Ôn Noãn lắc đầu, nàng chưa chẩn đoán nên nàng cũng không chắc chắn.
Lúc này, chưởng quầy của hiệu thuốc cầm mấy gói thuốc đưa cho nam nhân: "Ba chén nước đun sôi thành một chén nước! Trẻ em nửa chén, người lớn một chén! Đây là thuốc dành cho ba ngày, tổng cộng một trăm văn tiền!"
Nam nhân nhanh chóng lấy ra một xâu tiền đưa cho chưởng quầy.
Thấy cả nhà đều bệnh, chưởng quầy nói: "Nhà ngươi ai cũng ốm, lấy thuốc một người có đủ không?"
Nam nhân nghe vậy có vẻ xấu hổ: "Đủ rồi! Thuốc này cho bọn nhỏ uống trước, người lớn chúng ta cứ uống thuốc đun lại là được."
Chưởng quầy nghe xong cũng biết người nghèo đi khám bệnh không dễ nên nói: "Thuốc đun lại uống không hiệu quả lắm, nhưng vẫn tốt hơn là không uống. Người lớn các ngươi uống thuốc đun lại, không bằng đun mấy lần, uống như trà, uống nhiều trà cũng tốt!"
Nam nhân cười nói: "Cam ơn chưởng quầy, chúng ta biết rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận