Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 84: Bị Hai Vật Nhỏ Bán Đứng

Chương 84: Bị Hai Vật Nhỏ Bán ĐứngChương 84: Bị Hai Vật Nhỏ Bán Đứng
Nhưng lỡ như bị người tâm địa ác độc biết, nhân cơ hội đó lặng lẽ hạ độc thì sao?
Ai, hôm qua bị Phong công tử dọa sợ, ông quên nhắc trước với cô nương ấy!
"Không cần nhiều lời, việc này cứ quyết định thế đi, sau này ông chỉ cần chuẩn bị thức ăn cho một mình Phong Niệm Trân là được." Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ông một cái, ánh mắt kia ý vị thâm trường, nếu không phải thật sự không thể ăn nổi đồ ăn do ông ấy làm, hắn cũng không muốn!
Viên quản gia: "..."
Chủ tử đang ghét bỏ đồ ăn do ông nấu.
Viên quản gia cảm thấy nội tâm của mình đang chịu một vạn sự bạo kích!
Ông là một quản gia chứ không phải là đầu bếp!!!
Có thể nấu ra bốn món một canh mỗi ngày đã là một việc không dễt
Đó chính là những món mà ông tốn rất nhiêu công sức để nấu.
Nạp Lan Cẩn Niên không để ý đến Viên quản gia, nhàn nhạt nói: "Đã chuẩn bị xong, đến lúc đó tôi sẽ cầm đi tặng."
Lúc này con sói Đại Hôi chạy vào, nó đặt cục giấy ở trong miệng xuống đất, sau đó nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên, lắc lắc cái đuôi!
Tiểu Hắc cũng bay vào, đặt một cục giấy ở trên bàn.
Nạp lan Cẩn Niên cầm tờ giấy trên bàn nhìn thoáng qua, mày kiếm nhăn lại: Bản nháp nhạc phổ?
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Viên quản gia.
Viên quản gia lập tức nhặt tờ giấy trên mặt đất lên trình cho hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua, lại nhìn tờ nhạc phổ sửa sửa vẽ vẽ, chữ ký trên bản nhạc khá hoàn chỉnh này là của Ôn Noãn?
Khúc nhạc này do nha đầu kia viết?
Hắn tinh thông âm luật, chỉ cần nhìn thoáng qua như vậy, đã nhìn ra được đại khí hào hùng trong nó.
Thế mà lại do nàng phổ?
Nội dung này, cách cục này, tuyệt đối không phải do một cô gái nông thôn nho nhỏ có thể phổ được!
Nha đầu kia đúng thật là...
Làm cho người khác cảm thấy ngoài ý muốn!
Cái mũi Ôn Noãn ngứa ngứa, hắt xì một cái: Ai nhắc tới nàng vậy?
Dù thế nào thì nàng cũng không thể tưởng tượng được, nàng lại bị hai con vật nhỏ kia bán đứng!
Viên quản gia không dám xem nội dung bên trong, chỉ thấy biểu cảm kinh ngạc này của chủ tử, rất tò mò rốt cuộc trên tờ giấy Đại Hội và Tiểu Hắc cầm về viết cái gì.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua con sói Đại Hôi: "Ngươi nhặt tờ giấy này về, là có ý gì?"
Con sói Đại Hôi lập tức chạy đến bên chiếc đàn cổ hồng ngọc, đặt hai chân lên trên.
Tiểu Hắc bay sang đó, đáp bên cạnh đàn cổ, cũng gật gật đầu theo.
Thái dương Nạp Lan Cẩn Niên nhảy nhảy, rốt cuộc trung khuyển này là do ai nuôi?
Mặt hắn không cảm xúc gập tờ giấy kia lại, nhét vào trong lòng ngực:
"Viên quản gia, gói cây đàn cổ kia lại!" Viên quản gia nghe xong thì cặp mắt van đục kia trừng to lên: "Chủ tử, đây là cây đàn cổ mà ngài thích nhất."
Đây chính là món quà mà Thái Thượng Hoàng đã tặng vào dịp sinh nhật ba tuổi của chủ tử! Đừng nói đến giá trị liên thành, có ý nghĩa phi phàm!
Chủ tử vẫn luôn coi nó như bảo bối!
"Ông cảm thấy tay của bổn vương còn đánh được đàn?" Nạp Lan Cẩn Niên đi đến bên bàn sách ngồi xuống, cầm lấy một quyển sách đọc.
Viên quản gia: "..."
Ông nhìn thoáng qua cánh tay phải đang rũ xuống một bên của chủ tử, vô cùng đau lòng.
"Vâng." Ông yên lặng ôm cây đàn cổ xuống.
Con sói Đại Hôi cũng xoay người chạy xuống núi, nó còn chưa được ăn cơm đâu!
Tiểu Hắc cũng bay đi, nó không muốn ở lại đây ăn cơm, đây không phải là thứ mà một con chim có thể nuốt được!
Sau khi trong thư phòng chỉ còn lại một mình hắn, hắn lại móc trong ngực ra tờ giấy nhăn nhúm kia, dùng một tay mở ra, vuốt phẳng.
Nạp Lan Cẩn Niên ngồi bên bàn sách, nhìn trên giấy, nét chữ rồng bay phượng múa, hào khí phiêu dật, gương mặt thanh tuyển tuấn nhã như suy tư điều gì.
Đúng là một người mạnh miệng!
Sao bảo là không biết viết chữ?
Hắn lại cẩn thận nhìn thoáng qua ca khúc, sau đó kẹp hai tờ giấy vào một quyển sách, cất vào trong ngăn kéo.
Lúc này mới cầm lá thư bí mật trên bàn lên nhìn.
Giữa trưa, người trong nhà đã về hết, hai người Ôn Thuần và Ôn Hậu xuống thôn bán hết sạch mười thùng ốc nước ngọt.
Người một nhà vây quanh bàn đếm số tiên đồng, ngày hôm nay tiền lời kiếm được tổng cộng một lượng 902 văn, gần hai lượng bạc, ý cười trên mặt cả nhà không hề biến mất.
Ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát, người một nhà không nói câu nào mà tiếp tục bận việc.
Đến chiều, Ôn Noãn tiếp tục lên núi thi châm cho Nạp Lan Cẩn Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận