Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 827: Ngay Thơ

Chương 827: Ngay ThơChương 827: Ngay Thơ
Bởi vì trước khi hắn ba tuổi mỗi lân mặc đồ mới, những cung nữ, thái giám đó đều sẽ nhìn hắn không chớp mắt, bộ dáng hận không thể tiến lên thơm hắn.
Thái Hậu luôn ôm hắn, thơm gương mặt hắn nói thẳng: Quá đẹp! Hoàng nhi của bà quả thật còn đẹp hơn cả mấy bé gái!
Còn lấy váy màu hồng phấn ra cho hắn mặc, còn búi tóc cho hắn theo kiểu của mấy bé gái, phiền muốn chết!
Ngay cả những phi tử của phụ hoàng cũng ôm ôm ấp ấp đòi hôn hắn!
Trước ba tuổi, cuộc sống của hắn quả thật là ác mộng!
Thẳng đến một ngày nào đó, hắn mặc một bộ quần áo màu xám bạc, ngày đó con sói (mẹ của Đại Hôi) mà hắn nuôi đã chết, tâm trạng không tốt lắm, cả ngày xụ mặt.
Mẫu hậu nhíu mày nói màu này quá lạnh, khiến hắn trông có vẻ lạnh như băng, trên người có vài phần khí thế giống như phụ hoàng.
Hắn không thích người khác quá gần gũi với mình, nghĩ đến ai cũng không dám nhìn thẳng vào phụ hoàng, ai cũng sợ phụ hoàng.
Cho nên bắt đầu từ đó hắn chỉ mặc mỗi quần áo màu xám bạc, xụ mặt cả ngày!
Ôn Noãn nghe đến cuối không nhịn được mà cười to thành tiếng, mặc váy? Búi tóc theo kiểu của các bé gái?
Nàng tưởng tượng một chút liền cảm thấy rất buồn cười!
"Ha ha... Thái Hậu cũng quá đáng yêu!"
Nạp Lan Cẩn Niên đen mặt: Biết ngay muội ấy sẽ cười!
"Còn cười!"
"Không phải, huynh để ta cười một lát! Ta nghĩ đến cảnh huynh mặc váy màu hồng phấn..." Ôn Noãn không nói nổi nữa, nàng ôm bụng, không ngăn được ý cười.
Nàng chỉ cần nghĩ đến cảnh Nạp Lan Cẩn Niên mặc bộ váy màu hồng phấn ở trên người, trên đầu búi thành hai củ tỏi, liền không nhịn được cười.
Ôn Noãn đẩy tay Nạp Lan Cẩn Niên, muốn đi lấy váy: "Ha ha... Váy màu hồng nhạt! Thập Thất ca, ta muốn nhìn bộ dáng của huynh khi mặc váy màu hồng nhạt! Ta đi lấy cho huynh một bộ, huynh mặc cho ta nhìn xem."
Dứt lời, vòng eo mảnh khảnh bỗng dưng bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy.
Theo sau đó toàn bộ phần lưng của nàng ngã vào vách tường, thân thể hắn nhích lại gần: "Ngô..."
Hương trà mát lạnh bao phủ cả người nàng.
Ôn Noãn trừng lớn hai mắt.
Cũng không dám động đậy, từ từ nhắm mắt lại.
Tim đập rất nhanh!
Một lát sau, Nạp Lan Cẩn Niên nhắm mắt lại, cũng không động đậy.
Nhưng mà cánh tay ôm nàng hơi siết lại, sau đó, vẫn không nhúc nhichl
Ôn Noãn mở mắt ra rồi chớp chớp.
Một ý tưởng kỳ lạ, nảy lên trong đầu Ôn Noãn.
Đừng nói Nạp Lan Cẩn Niên không biết hôn đấy nhé? Nếu không sao lại không có động tĩnh gì, trên TV cũng không phải diễn như thế này!
Suy nghĩ này của Ôn Noãn tới nhiều năm sau sẽ được chứng minh. Nam nhân còn đơn thuần hơn cả nàng, hiểu biết ve phương diện kia còn ít hơn cả nàng!
"Quận chúa." Lúc này một giọng nói vang lên ở ngoài cửa.
Ôn Noãn cả kinh, nhanh chóng đẩy người nào đó ra.
Nạp Lan Cẩn Niên cũng buông lỏng ôn Noãn ra.
"Chuyện gì?" Giọng điệu của Ôn Noãn có hơi hoảng loạn.
Nghe giọng điệu này, Vạn Quân ngẩn ra một chút, nhưng nàng vẫn nói: "Tam cô nương, Hoàng Thượng ban chỉ. Phải về viện nhận chỉ!"
"A, ta đi liền đây."
Ôn Noãn nhanh chóng khuyu đầu gối xuống, hơi ngồi xổm, luồn ra dưới cánh tay hắn, nhanh chóng chạy ra ngoài: "Ta đi nhận chỉ!"
Nạp Lan Cẩn Niên thu hai cánh tay đang chống trên tường lại, đi theo nàng ra ngoài.
Phủ Xương Bình bá.
Xương Bình bá trở về phủ liền dặn dò hạ nhân nhanh chóng bày bàn thờ, chuẩn bị nhận chỉ.
Phu nhân Xương Bình bá nhéo khăn, vẻ mặt âm trâm nhìn Xương Bình bá đang bận việc.
Cái thứ đê tiện kia được phong làm tam phẩm Đại tướng quân, còn trở thành thế tử!
Vậy con trai bà ta phải làm thế nào bây giờ?
Tất cả những thứ của Xương Bình bá phủ hẳn phải thuộc về con trai bà tal
Sau khi Xương Bình bá nhìn thấy hạ nhân đã chuẩn bị bàn thờ xong xuôi, quay đầu liền thấy phu nhân Xương Bình bá đứng ở chỗ đó.
Phu nhân Xương Bình bá đứng đó với vẻ mặt âm trâm khi nhìn thấy Xương Bình bá xoay người lại thì lập tức nở một nụ cười trên gương mặt: "Đứa nhỏ Đình Hiên này hạ triều rồi sao vẫn chưa thấy về! Làm tôi nóng vội gần chết! Thánh chỉ ban thưởng của Hoàng Thượng cũng sắp tới rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận