Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 830: Tự Ảo Tưởng

Chương 830: Tự Ảo TưởngChương 830: Tự Ảo Tưởng
Xương Bình bá kéo xuống túi tiền trên người mình: "Lý công công, đây là một chút bạc cho ngươi và vài vị thị vệ đại nhân nhắm rượu! Thời tiết nóng bức, vất vả mọi người đi một chuyến."
Xương Bình bá có điểm đau lòng, túi tiền có ngân phiếu 100 lượng đấy!
Lý công công vây tay: "Xương Bình bá khách khí! Không cần!"
"Muốn, muốn! Chút thành ý thôi!"
Lâm Đình Hiên liếc nhìn túi tiền một cái, lạnh nhạt nói: "Cong công cứ nhận lấy đi! Mời mọi người ăn chút thức ăn và rượu. Chút thành ý nho nhỏ, không phải điều gì to tát cả”.
Lý công công tâm tư vừa chuyển, liền cười nhận lấy túi tiền.
Xương Bình bá phu nhân: ...'
"Bang!" Bà ta nghe thấy tiếng trái tim vỡ nát.
Lý công công nhận lấy túi tiên liền rời đi.
Sau khi Lý công công rời đi, Lâm Đình Hiên ôm một tráp kim nguyên bảo dặn dò hai thủ hạ của mình: "Dọn rương đồ này tới trong viện của ta".
Đến lúc đó gộp chung với đồ mà hắn chuẩn bị để làm sính lễ đưa cho Ôn Hinh.
"Vâng!" Hai người lập tức khép cái rương lại, nâng đi.
Phu nhân Xương Bình bá trừng lớn mắt.
Dọn tới trong viện của hắn?
Đây là có ý gì?
Nhiều châu báu trang sức, kỳ trân dị bảo như thế, cả một cái rương lớn! Hơn nữa đều là cống phẩm! Mỗi thứ đều là tinh phẩm, hắn thế mà lại lấy tất!
Đàm Thi Uyển từ trong sự khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, nàng ta nhìn một rương châu báu rạng rỡ kia thì trái tim nhảy thình thịch.
Thật xinh đẹp! Quả nhiên là đồ trong cung!
Không giống bình thường!
Hơn xa những đồ nàng ta mua ngoài cửa hàng.
Lâm Đình Hiên là muốn tặng mấy thứ này cho nàng ta đúng không?!
Đây đều là một số đồ cho nữ tử dùng, hắn không tặng cho mình thì tạm thời cũng không có người nào để tặng.
Lâm Đình Hiên cầm lấy hộp đồ ăn, đi về viện của mình.
Phu nhân Xương Bình bá vội ngăn lại hai gã thị vệ: "Cái kia, đặt nhiêu đồ quý trọng như thế ở sân của Đình Hiên chỉ sợ sẽ bị người trộm! Đặt ở trong nhà kho rồi khóa lại thì sẽ an toàn hơn rất nhiều".
Lâm Đình Hiên nhìn bà ta một cái: "Không cần! Tí nữa ta sẽ đưa chúng cho người khác".
Đàm Thi Uyển nghe xong thì trái tim càng đập nhanh hơn!
Quả nhiên!
Hắn định đưa cả rương châu báu này cho nàng ta.
Mặt phu nhân Xương Bình bá cứng đờ, cười đến có chút khó coi: "Tặng cho người khác? Nhiều đồ như thế? Đưa cho ai vậy?"
Lâm Đình Hiên: "Người quan trọng nhất!" "Phanh! Phanhl PhanhI...'" Đàm Thi Uyển nhịn không được che lại trái tim của mình
Trái tim nàng ta kích động đến mức sắp nhảy ra ngoài!
Người quan trọng nhất! Không nghĩ địa vị của mình ở trong lòng Lâm Đình Hiên lại cao như thết
Đáng tiếc, trước kia hắn quá tâm thường, nếu như có thể sớm lên làm tam phẩm Đại tướng quân một chút thì tốt rồi.
Như vậy thì nàng ta sẽ không cố ý nói những lời kia làm hắn biết khó mà luil
Nhưng mà giữa võ tướng và văn thần thì nàng ta càng thích văn thần có tài năng hơn!
Nàng ta chính là tài nữ có chút danh tiếng ở kinh thành, loại mãng phu như Lâm Đình Hiên không thích hợp với nàng ta.
Lâm Đình Hiên nói xong lời này liền cầm lấy hộp đồ ăn, đi ve sân của mình.
Xương Bình bá nói với theo: "Đình Hiên, trong phòng bếp đã làm món mà con thích ăn, con cất đồ xong thì nhớ quay lại ăn cơm.
Lâm Đình Hiên đang định nói không cần!
Nhưng nghĩ đến việc mình còn phải nói với Xương Bình bá đi cầu hôn liền gật đầu đồng ý.
Phu nhân Xương Bình bá nhìn rương châu báu trang sức đã đi xa, trong lòng giống như bị mèo cào vậy!
Phải như thế nào mới lấy được rương châu báu trang sức kia?
Không thể để cho Lâm Đình Hiên mang đi tặng người!
Sân của Lâm Đình Hiên ở trong góc xa nhất ở phủ Xương Bình bá.
Là sân nhỏ nhất, rách nát nhất trong toàn bộ phủ Xương Bình bá.
Đã nhiều năm rồi không tu sửa lại, trong viện còn mọc cỏ dại!
Gia cụ bên trong cũng là loại cũ nhất.
Tro bụi trên gia cụ cũng chà lau không sạch sẽ.
"Đây thật sự là sân mà tướng quân ở sao? Không phải lãnh cung?" Một thị vệ trong đó nói.
"Nói bừa cái gì!" Một thị vệ khác chọc cánh tay hắn.
Hai thị vệ đặt rương gỗ lớn ở trên mặt đất, nhìn về phía Lâm Đình Hiên: "Tướng quân, cái rương này đặt ở đâu?"
"Cứ đặt trên mặt đất là được, tí nữa liền mang đi".
"Vâng!"
Lâm Đình Hiên nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên bàn.
Thị vệ bên người hắn thấy vậy lập tức lấy một cái khăn vải ra lau khô ghế giúp hắn: "Tướng quân, mời ngôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận