Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 849: Yến Tiệc Quyên Bạc

Chương 849: Yến Tiệc Quyên BạcChương 849: Yến Tiệc Quyên Bạc
Cuối cùng ba bức tranh đã được một gã phú thương dùng bốn mươi vạn lượng đoạt lấy!
Đối với một họa sĩ không có tiếng tăm gì mà nói gì cái giá này đã là cực kỳ cao rồi!
Nói chung những bức tranh có giá cao trên mười vạn đều là những loại đồ cổ mới có giá như thế này.
Nhưng mà ba bức tranh này vẫn có thể tăng giá trị nhiều hơn nữa.
Bát công chúa nhịn không được ôm lấy cánh tay của Ôn Noãn: "Ôn Noãn, cô quá lợi hại! Phụ hoàng của tôi lấy ra ba bức tranh của tiền triều cũng không bằng bức tranh của cô!"
Ôn Noãn cười: "Đi thôi! Mời mọi người đi ăn bữa tiệc lớn!"
"Được! Tôi muốn ăn tôm hum của Đào Nhiên cu
Ba bức tranh này của Ôn Noãn đã là màn kết thúc, hội đấu giá cũng đã xong, mọi người đều rời đi.
Toàn bộ mọi người còn đang bàn tán về ba bức tranh vừa rồi.
Cũng quên luôn cả bức tranh hoa mẫu đơn có thể thu hút con bướm của Ôn Ngọc.
An Thân vương cùng Ninh vương cũng rời đi trước, Đại hoàng tử cùng Đại hoàng tôn cũng đi theo với bọn họ.
An Thân vương rời khỏi phòng đấu giá, xe ngựa cũng đã đứng ở bên ngoài: 'Đi đến Cẩn vương phủ, ta muốn hỏi xem Vô Danh là ai
Ôn Ngọc đi ở phía sau bọn họ, nghe xong lời này thì trong lòng cũng căng thẳng.
Quả nhiên, ba bức tranh của Vô Danh này đã thu hút sự chú ý của An Thân vương!
An Thân vương vội vàng lên xe ngựa rời đi.
Đại Hoàng tôn đi bên cạnh Ôn Ngọc: "Đừng lo, Vô Danh kia có lẽ là Cẩn vương thúc, đến lúc đó ta sẽ đề nghị An Thân vương mở một cuộc thi đấu vẽ tranh, cô nắm chắc cơ hội khiến cho ông ấy chú ý là được!"
An Thân vương có một bí mật ẩn giấu rất kỹ, chính là An Thân vương có chứng dễ quên, chứng dễ quên này sẽ quên người ở bên cạnh mình, hoặc sẽ nhận nhâm một người thành một người khác khi còn nhỏ!
An Thân vương cũng biết đặc điểm này của mình, cho nên ông ấy từ chối hết những xã giao.
Cho nên chỉ cần Ôn Ngọc có thể trở thành đồ đệ của An Thân vương, có cơ hội tiếp xúc với An Thân vương nhiều hơn, như vậy có thể nhân lúc ông ấy phát bệnh mà lừa gạt ông ấy nói ra di chiếu.
Ôn Ngọc nghe xong liền gật đầu.
Bát công chúa không muốn chạm mặt với cha mình, cho nên nàng đã đi chậm hơn.
Khi mọi người đã rời khỏi sân đấu giá, vừa lúc Ôn Noãn nhìn thấy bóng dáng của Ôn Linh đang đi lên xe ngựa của Ngũ công chúa.
Ôn Noãn hơi nhíu mày.
Bát công chúa thấy nàng nhíu mày đã hỏi: "Sao vậy?"
Ôn Noãn lấy lại tinh thần nói: "Không có gì! Chúng ta đi đến Đào Nhiên Cư đi!"
Ôn Noãn nói xong liếc mắt nhìn Lôi Đình một cái.
Lôi Đình liền gật đầu rời đi.
Trong xe ngựa.
Trịnh Dương nói với phu xe: "Di đến Bảo Hoa Các."
Ôn Linh lắc đầu: "Thế tử, không cần đến đó, tôi phải về phủ. Tôi đi đã hơi lâu rồi, thẩm thẩm của tôi sẽ lo lắng lắm." Nàng ra ngoài cũng đã khá lâu.
Trịnh Dương nghe xong cũng không kiên nhẫn: "Được rồi, để tôi đưa cô về phủ, đúng rồi, ngày mai phủ Công chúa có yến hội quyên tiên, đến lúc đó mấy tỷ muội các cô cùng nhau tham gia đi!"
"Yến hội quyên tiên?"
"Gần đây phía Nam có lũ lụt, phía Bắc thì có nạn hạn hán, phía Đông thì có nạn dịch, mẫu thân của tôi muốn triệu tập những nhà quen biết ở kinh thành đến để quyên góp chút bạc, trợ giúp cho dân chúng đang chịu khổ. Mỗi phủ đều đã được phát thiệp mời, cô nhất định phải đến nhé! Tôi ở trong phủ chờ cô."
Trịnh Dương lôi kéo tay Ôn Linh.
Mặt của Ôn Linh đỏ lên, rút tay về: "Tôi đã biết!"
Trịnh Dương đưa Ôn Linh đến Thế Xương hầu phủ, đợi Ôn Linh bước xuống liền rời đi.
Sau khi Ôn Noãn cùng Bát công chúa ăn cơm ở Đào Nhiên cư xong mới trở về phủ.
Ôn Noãn vừa về phủ thì đã lập tức gọi Lôi Đình đến.
"Trong xe ngựa có phải Ôn Linh cô nương?"
"Dạ bẩm Quận chúa, đúng vậy ạ'.
"Bọn họ đã di nơi nào?”
"Dạ, không đi nơi nào khác, Trịnh Dương trực tiếp đưa Ôn Linh cô nương về phủ."
Ôn Noãn nghe xong lời này cũng gật đầu: "Ta đã biết, ngươi lui đi!"
Lôi Đình không hề nhúc nhích, vẻ mặt của hắn hơi do dự.
Ôn Đình nhìn về phía hắn: "Ngươi có gì muốn nói thì cứ nói di
Bạn cần đăng nhập để bình luận