Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 864: Bắt

Chương 864: BắtChương 864: Bắt
Rất nhanh phủ Ngũ công chúa ban đầu đã bị trọng binh bao vây.
Sắc mặt của những phu nhân và tiểu thư đó đều tái nhợt đến đáng sợ, mỗi người đều nôn mửa đến không còn sức lực!
Các nàng đều là được nha hoàn đỡ lên xe ngựa rời đi.
Nhiều binh lính xuất hiện như vậy, làm bá tánh bị kinh động!
Rất nhiều người chạy tới xem náo nhiệt nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người thấy tất cả mọi người trong phủ Nguyên ngũ công chúa bao gồm chủ tử và hạ nhân, hơn một trăm người đều bị bắt đi!
"Đây là muốn xét nhà sao? Phủ công chúa phạm vào chuyện gì vậy?"
"Sẽ không phải là tạo phản đấy chứ?"
"Rất có khả năng, ngoài tạo phản ra thì chính là tham ô lớn, cướp đoạt của người dân! Loại người này nên bị xét nhàt"
"Hình như tôi nhìn thấy hai phu thê ngõ tác đi vào!"
"Ngỗ tác đến đây? Vậy là xảy ra mạng người! Chẳng lẽ người của phủ công chúa hại chết nhân vật lớn nào đó?"
"Ai biết!"
Các bá tánh vây quanh ở bên ngoài bàn tán sôi nổi.
Mà bên trong vườn đào của Trịnh phủ cũng vô cùng náo nhiệt.
Vô số quan binh điên cuồng đào hố dưới mỗi gốc cây đào.
Nạp Lan Cẩn Niên đưa một nhà Ôn Noãn về phủ rồi lập tức rời đi.
Lôi Đình cũng không trở vê.
Hắn muốn tìm muội muội của hắn.
Hắn cảm thấy muội muội của hắn ở nơi đó.
Một nhà Ôn Noãn ngồi trong phòng khách.
Người một nhà đều chưa thể hồi phục tâm trạng, đều đang thảo luận chuyện Trịnh phủ.
"Noãn nhi, muội nói người dưới gốc cây đào kia là nha hoàn của Trịnh phủ sao?" Ôn Hinh thật sự không thể ngờ lại có người biến thái như vậy!
Trồng ra quả đào như vậy, hắn ta ăn vào sẽ không mơ thấy ác mộng sao?
Ôn Noãn đang suy nghĩ chuyện gì đó, nghe được lời này, nàng hoàn hồn nhìn qua: "Chắc là không phải."
"Vậy là ai2"
"Chắc là những dân nữ bị Trịnh Dương lừa! Muội thấy bước chân của Trịnh Dương phù phiếm, rõ ràng là dấu hiệu của việc túng dục quá độ, cũng không biết những người đó là hắn giết hay là không chịu nổi xỉ nhục mà tự sát." Ôn Noãn nghĩ đến cảnh tượng vô tình nhìn thấy trong quán trà Đào Nhiên vào năm trước.
Không biết nữ tử kia có gặp nạn hay không?
Ôn Linh nghe được lời này, sắc mặt đã tái nhợt.
Cho nên, nếu hôm nay Đại Hội không phát hiện ra dưới gốc cây có chôn người, vậy mình rất có khả năng sẽ trở thành phân bón kế tiếp cho cây đào? Nghĩ đến đây, nàng lại cảm thấy cả người ớn lạnh, đầu ngón tay hơi run rayl
Ôn Hinh: "A, ăn chơi trác táng, có rất nhiều thiếu gia của gia đình quyền quý cưỡng đoạt dân nữ, đùa bỡn cảm tình, coi mạng người như cỏ rác! Trịnh Dương kia lúc trước đã muốn dùng cổ trùng hại Noãn nhi! May mắn là bị Noãn nhi nhìn thấy, mới khiến cho hắn ta gieo gió gặt bão!"
Ôn Linh hoảng sợ: "Hắn từng muốn hại Noãn nhi?"
Ôn Hinh gật đầu: "Đúng vậy! Muội không biết sao? Năm trước vào lúc đi săn thu..."
Ôn Hinh kể lại chuyện lần đó.
Trong lòng Ôn Linh nghĩ lại mà thấy sợi Trời ạ, nàng còn tưởng là...
Suýt chút nữa nàng đã cho rằng Trịnh Dương có ý với nàng.
Ôn Thiến nhìn Ôn Linh một cái, lơ đãng nói: "Người khác như thế nào chúng ta không quản được, nhưng mà chúng ta có thể quản lý tốt bản thân, làm người đừng quá đua đòi, tham một số thứ không phải bản thân mình có thể mơ ước!"
Ngô thị gật đầu: "Thiến nhi nói rất đúng. Vinh hoa phú quý có sức hấp dẫn quá lớn! Nhưng mà không phải ai cũng có bản lĩnh nắm chắc được, không cẩn thận một chút là sẽ mất mạng nhỏ."
Ôn Linh tái mặt gật đầu.
Chiều tối.
Nạp Lan Cẩn Niên trở lại phủ Thế Xương hầu ăn cơm.
Lôi Đình cũng đã trở lại, nhưng hắn chỉ vê phòng.
Ôn Noãn hỏi Nạp Lan Cẩn Niên: "Thế nào? Rốt cuộc dưới gốc những cây đào đó chôn bao nhiêu người? Có tìm được muội muội của Lôi Đình không?"
Mọi người đều nhìn về phía Nạp Lan Cẩn Niên.
Một mảnh rừng đào lớn như vậy, sẽ không phải là tất cả gốc cây đào đều có chôn người đấy chứ.
Nạp Lan Cẩn Niên: "Đào ra được mười mấy người, đều là xương cốt, dưới gốc những cây đào khác chỉ còn lại tóc, có một số không biết, có lẽ là vì thời gian quá lâu."
Thời gian quá lâu nên không còn lại gì, đã biến thành một nắm đất vàng.
Người một nhà: ”..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận