Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 866: Am Anh

Chuong 866: Am AnhChuong 866: Am Anh
Bầu trời đêm đầu hạ, tràn đầy ngôi sao sáng lấp lánh.
Ngoài cửa sổ, Hoa sơn chỉ trong sân nở rộ đúng lúc, làn gió nhẹ nhàng đưa hương hoa vào trong phòng, làm buổi đêm này yên lặng mà thơm tho.
Ôn Noãn đang ngồi ở trước cửa sổ, đang tô màu cho một phôi sứ.
Mỗi tháng nàng đều lấy ra một hai kiện đồ sứ đặt ở phòng bán đấu giá.
Hiện tại danh tiếng của Noãn Sanh đã hoàn toàn nổi tiếng trong giới đồ sứ.
Mỗi một kiện đồ sứ đặt trong hội đấu giá, giá khởi điểm luôn là năm ngàn lượng trở lên, là sản phẩm giá cao nhất trong tất cả các đại sư gốm sul
Chẳng qua đại đa số mọi người người đều cho rằng Noãn Sanh chính là Trình Tiêu, hậu nhân của Trình gia chứ không biết là nàng.
Ôn Noãn đang vẽ là một tách trà màu Pháp Lang.
Cái ly có hình dạng hơi cao một chút, kích cỡ cũng không giống bình thường, nàng đang cầm một cái kính lúp, cẩn thận vẽ một con khổng tước ở trên đó.
Đây là một cái ly khổng tước mẫu đơn, một ly trà trong bộ trà cụ.
Bộ trà cụ này nàng dự định vẽ xong sẽ đưa cho Ôn Hinh làm lễ vật đính hôn.
Mẫu Đan có ngụ ý là phú quý, mà khổng tước tượng trưng cho phu thê ân ái, bạch đầu giai lão.
Cửa không đóng kín, Ôn Linh gõ cửa: "Noãn nhi."
"Vào đi! Có chuyện gì?" Ôn Noãn dừng động tác trên tay, buông kính lúp xuống, đưa mắt nhìn qua.
Ôn Linh đi đến, nàng nhìn thoáng qua phôi sứ vẽ dang dở trong tay Ôn Noãn.
Cho dù chỉ vẽ được một nửa nhưng cũng làm người ta sinh ra cảm giác chờ mong được nhanh chóng nhìn thấy thành phẩm.
Noãn nhi thật sự rất lợi hại!
Thật ra nàng rất hâm mộ, cũng muốn trở thành một người như vậy, nhưng mà mỗi người có tài năng khác nhau.
Hơn nữa có một số thứ, nàng phát hiện nàng thật sự không học được, vậy thì cũng không cần miễn cưỡng bản thân.
Đi theo bên người cha mình học tập, nhận biết một ít dược liệu, giống như tỷ tỷ của mình vậy, giúp đỡ cha mẹ mình, làm bọn họ không cần vất vả như thế nữa.
Chờ tương lai gả cho một nam nhân giống như cha mình, sẽ không đại phú đại quý, nhưng cũng không thiếu ăn uống, cơm no áo ấm, phu thê ân ái, hoà hợp êm thấm, cũng khá tốt!
"Quấy rầy muội à?" Ôn Linh đi đến, ngồi xuống, ngượng ngùng nói.
"Không có việc gì, không bận. Có chuyện gì?" Ôn Noãn không để ý nói.
Nàng cầm một quả đào đã được rửa sạch sẽ trên mâm đựng trái cây, đưa cho nàng: "Ăn không?"
Ôn Linh lại nghĩ tới cảnh tượng bên trong vườn đào kia, dạ dày lại run rẩy một hồi.
"Không ăn!"
Ôn Noãn cũng không miễn cưỡng, nàng trực tiếp bỏ vào trong miệng, răng rắc một tiếng, cắn một ngụm. Ôn Linh: "II!"
Sao nàng còn có thể nuốt trôi quả đào?
Có lẽ cả đời này mình cũng không dám ăn quả đào nữa!
Dạ dày của Ôn Linh lại nổi lên một trận sông cuộn biển gầm!
Ôn Noãn nuốt miếng thủy mật đào xuống, sau đó nhìn về phía nàng: "Tứ đường tỷ tìm muội có chuyện gì không?”
Ôn Noãn nói xong lại răng rắc cắn một miếng mật đào: "Rất thơm ngọt, tỷ thật sự không ăn sao?"
Ôn Linh: "..."
Nàng cố nén cảm giác không khỏe nói: 'Không được!"
"Chuyện đó, Noãn nhi, tỷ muốn quay về huyện Ninh Viễn, hiện tại chỉ sợ hiệu thuốc đang rất bận, tỷ lo lắng cha mẹ lo liệu không hết quá nhiều việc. Không biết hiện tại trở về có tiện hay không?”
Ôn Noãn: "Không có gì không tiện, tỷ muốn bao giờ trở về? Muội bảo người chuẩn bị một chút, đến lúc đó đưa tỷ trở vê!"
Vừa lúc Vương thị cũng tưởng quay về, ở kinh thành không có bà con chòm xóm nói chuyện phiếm với bà ấy nên bà ấy cảm thấy buồn.
Lúc trước ở trong thôn, bà ấy còn có thể tranh thủ thời gian xuống ruộng nói vài câu với người quen trong thôn.
Ôn Thuần cũng đi đến một huyện nhỏ bên cạnh phủ Hoài Nam làm huyện lệnh, nơi đó cách huyện Ninh Viễn khá gần, nếu đi đường thủy thì chỉ cần một ngày là đến, rất tiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận