Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 868: Tội Khi Quân

Chương 868: Tội Khi QuânChương 868: Tội Khi Quân
Quách lão tướng quân cúi đầu, tròng mắt ông ta liếc một chút, nghiêng nghiêng trừng mắt nhìn Nạp Lan Cẩn Niên một cái, trong mắt tràn đầy ác độc.
Nạp Lan Cẩn Niên là nghĩ mọi cách giết chết tất cả người bọn hol
Hừ, nằm mol
Quách lão tướng quân ngẩng đầu lên, đứng dậy: "Hoàng Thượng, đúng là Dương nhi có lỗi! Hắn không nên mê sắc đẹp, cướp người đưa về trong phủ! Nhưng mà những nữ tử đó cũng không phải do hắn giết!
Không phải thị vệ bên người Trịnh Dương đã nhận tội rồi hay sao?
Những nữ tử đó là một thị vệ bên người Trịnh Dương lén Dương Nhi nhục nhã bọn họ, các nàng không chịu được nỗi nhục này nên tự mình tự sát! Lúc đó Dương nhi còn nhỏ, hắn bị thị vệ lừa gạt, không biết những chuyện này! Cầu Hoàng Thượng minh giám, Dương nhi có tội, nhưng tội không đáng chết !"
Chuyện vườn đào này Quách lão tướng quân hoàn toàn không biết, nhưng hôm qua sau khi mọi chuyện bị phanh phui thì Hoàng Hậu lập tức trở về phủ tướng quân bàn bạc chuyện này với ông ta.
Không có nghi ngờ gì cả, việc này chắc chắn là Trịnh Dương làm, nếu không thì ai dám làm việc này ở phủ công chúa? Cần thiết nhận tội, nhưng không thể nhận tất cal
Cho nên bọn họ đã tìm được một người ra chịu tội chết thay!
Đây là cách làm thường dùng trong các thế gia đại tộc, Trịnh Dương là cháu ngoại của Hoàng Thượng, lại là nhỉ tử duy nhất của Ngũ công chúa, chỉ cần có người gánh tội thay, có lẽ Hoàng Thượng sẽ không ban chết cho Trịnh Dương.
Mặc dù Quách lão tướng quân cảm thấy khả năng Hoàng Thượng buông tha cho Trịnh Dương không cao.
Nhưng mặc kệ thế nào, việc này vẫn phải cố gắng một chút!
Nạp Lan Cẩn Niên cười nhạo: "Một lần có thể che giấu được, một năm có thể che giấu được sao? Nhiều năm như vậy cũng có thể bị lừa gạt, vậy thì hắn quá ngu ngốc, tồn tại còn có ý nghĩa gì, cổ vũ hạ nhân bên người phạm tội sao? Dứt khoát ban chết cho rồi! Nhưng mà Hoàng huynh cũng ngu ngốc giống Trịnh Dương sao? Ngay cả những lời nói này của Quách tướng quân cũng tin? Rõ ràng bọn họ đang tìm dê thế tội, Quách lão tướng quân là khi quân! Tội này có thể chém đầu!"
Văn võ cả triều: "..."
Quách lão tướng quân thật sự muốn lấy giày bịt kín miệng của Nạp Lan Cẩn Niên!
Con mẹ nó, hắn câm miệng được không?!
"Hoàng Thượng minh xét, thân không dám! Thần tuyệt đối không nói dối nửa lời!"
Quách tướng quân cũng đứng dậy: "Hoàng Thượng, Trịnh Dương còn nhỏ tuổi, lúc đó hắn còn chưa cưới vol Một đứa trẻ không lớn không nhỏ bị người khác xúi giục, khó tránh khỏi sẽ làm việc sai trái! Những nữ tử đó cũng là thích hắn, chủ động ở cùng hắn! Hẳn chỉ là bởi vì thích nên mới mang về trong phủ, muốn nạp làm thiếp, ai ngờ thuộc hạ của hắn lại làm ra chuyện như vậy, hại các nàng không chịu được nỗi nhục, tự mình tự sát! Việc này đều là lỗi của thần, đã sắp xếp một thị vệ lòng lang dạ sói như vậy bảo vệ hắn! Hắn không biết chuyện này! Hoàng Thượng, xin cho Trịnh Dương một cơ hội chuộc tội đi! Hắn đã biết sai rồi! Hơn nữa, việc này cũng không thể đều trách hắn!"
Nạp Lan Cẩn Niên: "Hoàng huynh, thì ra ngọn nguồn là do Quách tướng quân! Nếu là Quách tướng quân sắp xếp thị vệ nên mới có nhiều nữ tử vô tội mất mạng như vậy! Vậy thì tội của Quách tướng quân cũng không thể bỏ qual"
Quách tướng quân: '...' Hoàng Thượng gật đầu: "Thập Thất nói đúng! Việc táng tận lương tâm như vậy, ảnh hưởng ác liệt, chuyện này liên quan đến tính mạng nhiều người như vậy, trẫm sẽ không buông tha cho bất kỳ ai có liên quan!"
Quách tướng quân suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Ông ta chỉ cầu xin một chút, lại kéo cả mình vào trong đói
Trịnh Dương nhanh chóng dập đầu vang dội, vẻ mặt ay náy khó chịu: "Không! Là lỗi của cháu! Đều là lỗi của cháu! Không liên quan đến cữu cữu! Nếu không phải cháu, nếu không phải cháu quá tin tưởng người bên cạnh thì những nữ tử đó sẽ không chết. Hoàng ông ngoại, cháu tội ác tày trời, cầu hoàng ông ngoại ban tội! Cháu nguyện ý lấy chết tạ tội! Nếu không cả đời này cháu sẽ cảm thấy lương tâm bất an!"
Nạp Lan Cẩn Niên ngắm nhìn túi tiền bên hông, vẻ mặt châm biếm nói: "Yên tâm, ngươi chết chắc rồi!"
Trịnh Duong:
Mọi người: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận