Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 881: Phu Quy Khiem Ton

Chuong 881: Phu Quy Khiem TonChuong 881: Phu Quy Khiem Ton
Từ Sở Hành cho rằng Ôn Noãn không đủ bạc.
Hắn ta nghĩ đến Ôn Noãn xuất thân nông gia, ngân sách trong nhà không đủ, chắc là không mua nổi nên nói: "Tuy rằng là đắt một chút, nhưng mà bên trong thành buổi tối có quan binh tuần tra ban đêm, tương đối an toàn. Cô đang làm khách điếm, người đến ở khách điếm trong kinh thành đều là khách thương cùng học sinh đi thi.
Những người này đều sẽ lựa chọn ở tại bên trong thành, bởi vì tương đối an toàn.
Cô xây khách điếm ở chỗ này thì không có bao nhiêu người ở ngoài những con cháu nhà nghèo.
Nhưng mà con cháu nhà nghèo thì không có bạc, cô sẽ không để giá cao được! Kiếm không được bao nhiêu bạc!
Khách điếm của cô nhìn quy mô lớn như vậy, chắc là đầu tư không ít bạc, cũng không biết bao nhiêu năm mới có thể hồi vốn, không bằng lại bỏ thêm một ít bạc, mua một gian cửa hàng ở trong thành, thu hồi vốn càng nhanh hơn! Nếu không đủ bạc, ta có thể cho cô mượn một chút."
Từ Sở Hành biết đồ ăn dưỡng sinh là của nhà Ôn Noãn, giống như còn có một cái xưởng gốm sứ, nhưng mà đồ ăn dưỡng sinh là có số lượng nhất định, hơn nữa không phải mỗi ngày đều đến bán đấu giá, cứ cho là kiếm được bạc thì cũng chỉ kiếm được hữu hạn.
Hơn nữa cả gia đình ở kinh thành mỗi ngày đều cần tiêu dùng rất lớn, chỉ là tặng lễ, còn có thưởng cho hạ nhân thì mỗi tháng đều phải tốn không ít bạc!
Một nhà Ôn Noãn tới kinh thành không bao lâu, đồ ăn dưỡng sinh cũng mới chỉ xuất hiện được hơn một năm, xưởng gốm sứ cũng là mới xây dựng, tài phú tích cóp được tuyệt đối sẽ không quá nhiều.
Đương nhiên người kinh thành cũng không biết Đào Nhiên Cư đã là của Ôn Noãn, người nhà Ôn Noãn sẽ không đi khoe ra khắp mọi nơi.
Ninh Vương càng sẽ không nói, việc này rất mất mặt.
Cho nên mọi người đều không biết.
Chỉ cho rằng nhà Ôn Noãn có nguồn thu từ xưởng gốm sứ cùng đồ ăn dưỡng sinh, hai nguồn thu này tuy rằng cao, nhưng mà tiền tài tích góp là yêu cầu tích lũy tháng ngày, của cải của Thế Xương hầu phủ tự nhiên là không thể so được với những nhà phú quý lâu đời!
Đương nhiên đây cũng là sự thật, của cải nhà Ôn Noãn không thể so với những thế gia phú quý vài thập niên.
Người ta là có nội tình thâm hậu!
Chính là không thể so với nhà Trương Hiểu Quân trước mắt!
Bốn đời làm quan muốn, vẫn luôn rất điệu thấp, nhưng Ôn Noãn biết nhà họ tuyệt đối rất giàu có.
Sự giàu có của Ninh gia lộ ở bên ngoài, rất nhiều người đều biết.
Trương gia lại giấu rất saul
Ôn Noãn mỉm cười: "Cảm ơn ý tốt của Từ công tử, nhưng mà không cần, ta không thiếu bạc. Xin lỗi không tiếp được!"
Thiếu bạc thì nàng đi kiếm là được.
Ôn Noãn nói xong, lại cùng đốc công đi xuống công trường, thảo luận vấn đề xây dựng khách điếm.
Trời càng ngày càng nóng, Ôn Noãn vẫn không có thói quen mặc áo dài quần dài vào mùa hel
Nàng chỉ muốn bàn giao xong công việc nhanh chóng để còn về phủ.
Đoàn người nhìn Ôn Noãn có dáng vẻ không coi ai ra gì, không nhịn được mà trợn trắng mắt. Các nàng cũng sôi nổi quay đầu ngựa lại, tiếp tục đi ra ngoài vùng ngoại 6 cưỡi ngựa đạp thanh.
Mấy người vừa cưỡi ngựa rời đi vừa nói chuyện.
"Sẽ không thiếu bạc sao? Ngay cả Hiểu Quân cũng chưa từng nói ra lời nói kiêu ngạo như vậy!" Tạ Ni Nhuế nói với Trương Hiểu Quân, nhìn bóng dáng Ôn Noãn rồi mím miệng, vẻ mặt khinh thường.
Cha Trương Hiểu Quân là quan muối, từ đời tổ phụ, nhà bọn họ đã là quan muối!
Quan muối là phú quý nhưng khiêm tốn! Mọi người đều biết!
Nghe nói từ đường Trương gia đều là dùng gạch vàng để xây!
Trương Hiểu Quân chỉ cười chứ không đáp lời.
Nhà các nàng đúng thật là giàu có, nhưng mà tiền tài không thể để lộ ra ngoài.
Nàng không cần thiết phải gào ral
Chu Lệ Á bĩu môi: "Đây là nàng ta đang làm bộ thôi! Không mua nổi cửa hàng ở kinh thành, còn ở nơi đó giả vời Cái gì mà đắt, không đáng giá! Đắt là thật, nhưng không phải không đáng giá, nàng ta không có bạc để mua mới đúng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận