Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 893: Ôn Thuần Xấu Hổ

Chương 893: Ôn Thuần Xấu HổChương 893: Ôn Thuần Xấu Hổ
Thế Xương hầu phủ.
Sau khi Ôn Noãn đuổi được mấy người ông Ôn rời đi, Vương thị mới hỏi: "Noãn nhi, sao mặt của cháu lại bị thương vậy? Có bôi thuốc chưa?"
Ôn Noãn sờ vết thương trên mặt mình, không để ý lắm, nói: "Cháu bị nhánh cây trên núi làm cho bị thương, cháu đã bôi thuốc rồi, bà nội đừng lo lắng quái"
"Sau này lên núi cẩn thận một chút, nếu để mặt bị thương rồi để lại vết sẹo thì sẽ trở nên xấu xí!" Vương thị dặn do một câu.
Ôn Noãn cười gật đầu: "Cháu đã biết, chỉ cắt qua da một chút thôi, cũng sẽ không để lại sẹo, bà nội yên tâm đi! Cháu đến phòng bếp xào thứ long bao cho bà nội ăn nhé!"
"Được." Vốn chỉ là vết tray da nhỏ, đứa nhỏ này trước kia ở trong nhà cũng đều lên núi hoặc xuống ruộng thu gặt, cũng thường xuyên gây ra vài vết thương nhỏ nên Vương thị cũng không quá chú ý.
"Ngày mai cháu thật sự sẽ tham gia bữa tiệc của nhà kia sao?"
"Làm sao có thể! Cháu bận rộn như vậy, làm gì có thời gian đi chứ!"
Vương thị mỉm cười: "Đứa nhỏ này! Nhưng mà không đi cũng không sao, không có việc gì lại tỏ ra ân cần, chắc chắn là không có chuyện gì tốt!"
"Cháu đã biết." Ôn Noãn cũng nghĩ như vậy, nàng đáp lời rồi đi xuống phòng bếp bận rộn.
Ôn Noãn hầm một nồi canh dược thiện bồ câu, lại làm sủi cảo nhân hải sâm làm món chính.
Hai món này đều có thể khiến cho miệng vết thương khép lại.
Sau đó nàng lại làm thịt kho tàu, cá hương kho với cà tím, thịt khô xào thứ long bao, rau trộn thứ long bao, thứ long bao hầm gà, chưng hòe hoa, còn nhờ người đến Đào Nhiên Cư lấy một con vịt nướng đem về, nàng tự mình cán bột làm bánh lá sen, điều chế nước sốt, sau đó chuẩn bị các món ăn kèm như dưa chuột cắt sợi, hành lá thái sợi để cuốn ăn, cuối cùng còn làm một món gan chiên, món này dùng để bổ máu cho Nạp Lan Cẩn Niên, chỉ có điều dường như hắn không quá thích ăn nội tạng.
Bữa cơm trưa phong phú nhanh chóng hoàn thành.
Trước giờ cơm trưa, mọi người cũng đã trở về trong nhà.
Cả nhà đều thấy mặt của Ôn Noãn bị thương, lo lắng hỏi:
Ngô thị: 'Noãn nhi, mặt của con sao vậy?"
Ôn Gia Thụy: "Mặt của con sao lại bị thương vậy? Cái gì đã làm con bị thương? Con gặp phải thú dữ ở trên núi sao?'...
Ôn Noãn bình tĩnh nói: 'Không sao, con bị nhánh cây trên núi cào trúng, mọi người không cần lo lắng."
Ôn Noãn nhìn mặt Ôn Thuần hơi hồng cùng dáng vẻ có chút phiền não của hắn thì ngạc nhiên nói:
"Đại ca, mọi người đã xảy ra chuyện gì ở Quốc Phật tự sao?"
Ôn Thuần nhìn thoáng qua Ôn Noãn, lập tức phủ nhận: "Không có."
Ôn Noãn: "..."
Ôn Nhiên chạy đến bên cạnh Ôn Noãn, lặng lẽ nói một câu.
Hóa ra Ngô thị dẫn Ôn Thuần ra ngoài là để hẹn với Hộ Bộ Thượng thư phu nhân, và Hộ Bộ Thượng thư phu nhân cũng mang theo cháu gái của bà ấy là Phương Phương đi cùng, tuy ý tứ không rõ, những loại tình huống này đều mang theo ý là để hai người trẻ gặp nhau. Ôn Nhiên biết hết!
Ôn Noãn nghe vậy không thể không nhìn về phía Ôn Thuần trêu ghẹo: "Đại ca, Phương cô nương có xinh đẹp không?”
"Cái gì mà Phương cô nương, sao ta biết được, ta lại không nhìn kỹ! Nàng xinh đẹp hay không cũng đâu có liên quan đến ta?"
Ngô thị: "Me cảm thấy Phương cô nương rất tốt! Thuần nhi con cảm thấy thế nào?"
Ngô thị nghĩ nhân lúc trước khi Ôn Thuần nhậm chức thì định ra việc hôn nhân trước đã, hứa miệng cũng được!
Nếu không cũng không biết đến khi nào mới có thể định ra được.
Bởi vì tính tình của Ôn Hậu không đủ trầm ổn, nên Nạp Lan Cẩn Niên đã đề nghị hắn ở lại Hàn Lâm Viện làm tu soạn, làm được hai năm sẽ đưa đi làm quan ở một nơi nào đó, sau đó lại quay về kinh thành.
Cho nên việc hôn nhân của Ôn Hậu cũng không cần vội.
Tất cả mọi người đều nhìn về Ôn Thuần.
Ôn Thuần xem như là trưởng tử, thê tử của hắn rất quan trọng.
"Không biết, con không biết có cái gì tốt.' Ôn Thuần cực kỳ xấu hổ, vội nói sang chuyện khác: "Có thể ăn cơm chưa? Con đói bụng rồi!"
Ôn Noãn thấy vậy liền biết Ôn Thuần không có cảm giác với Phương cô nương! Nàng gật đầu: "Được rồi, nhưng mà tay của Thập Thất ca bị thương, không thể nào đến đây ăn cơm. Con đưa cơm qua cho huynh ấy, cũng không trở về ăn đâu. Bà nội, cha, mẹ và mọi người cứ từ từ ăn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận