Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 899: Duoi Theo

Chuong 899: Duoi TheoChuong 899: Duoi Theo
Ôn Uyển nghĩ đến ngày xưa Ôn Linh luôn muốn làm thân với các nàng.
Nghĩ đến đây, Ôn Uyển đứng lên: "Ngày mai đại ca phải đi nhậm chức đúng không? Ngày mai ta sẽ trở về tiễn! Đi ra ngoài một ngày trời, con cũng nên ve phủ! Nếu không đại hoàng tôn sẽ nhớ con!"
Ôn Uyển nói xong những lời này liền đi về phủ.
Ôn Uyển quay về phủ của Đại hoàng tử, liền bị người gọi vào chính viện.
Thính đường tráng lệ huy hoàng, Hoàng Hậu ngồi chính giữa, Ngũ công chúa và Đại hoàng tử phi ngồi hai bên Sườn.
Ôn Uyển cung kính hành lễ với ba người.
"Hoàng Hậu cát tường, Ngũ công chúa cát tường..."
"Lấy được đồ chưa?" Đại hoàng phi hơi nóng nảy hỏi.
Hoàng Hậu và Ngũ công chúa đã tới từ sáng, bà ta chỉ muốn tiễn bọn họ đi mau.
"Bẩm mẫu phi, hôm nay quận chúa Tuệ An không đi dự tiệc. Cho nên dân nữ không có cơ hội tiếp cận muội ấy! Dân nữ định..."
Hoàng Hậu nhìn nàng ta, đáy mắt cất giấu sự ghét bỏ, nếu không phải người này vẫn còn giá trị lợi dụng thì cả gia đình bọn họ đều đáng chết!
Hoàng Hậu lạnh nhạt đánh gãy lời nói của nàng ta: "Duoc rồi, bổn cung không quan tâm ngươi dùng cách gì, chỉ cần nhanh chóng lấy được máu của nàng tai"
Ngũ công chúa không kiên nhẫn nói: "Nhanh lên, chút chuyện nhỏ mà cũng làm không xong! Ngươi đừng tưởng rằng chức quan kia của đại ca ngươi dễ dành được như thết"
Quận chúa Tuệ An, con tiện nhân kia hại chết con trai bà ta, bà ta hận không thể để con tiện nhân kia mau chết đi, bà ta muốn con tiện nhân kia nợ máu phải trả bằng máu!
"Vâng!" Ôn Uyển cúi đầu, cung kính đồng ý, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt lại.
Hoàng Hậu và Ngũ công chúa nói xong cũng phất tay áo bỏ đi.
Thế Xương hầu phủ.
Hôm nay Ôn Noãn rất bận, bận tới mức quên mất chuyện kia.
Người phòng bếp đã mua một con trâu già không thể cày ruộng về, nàng bảo người làm thịt, sau đó bắt đầu chế tác khô bò.
Làm xong, vừa hay đưa cho Ôn Thuần làm đồ ăn vặt ở trên đường.
Muốn bảo quản khô bò được lâu thì phải làm khô một chút, nhưng mà răng của Vương thị không tốt, ăn không hết thì quá phí, cho nên Ôn Noãn làm hai loại một loại khá dai, môt loại mềm cứng vừa phải, có loại cay, có loại không cay, để cho mọi người lựa chọn.
Bận làm cả một ngày trời.
Sáng sớm Phong Niệm Trần liền nhìn thấy hạ nhân kéo một con trâu già sắp chết tới nơi về, hắn biết ngay Ôn Noãn định làm khô bol
Đi đến Nam Cương, đường xá xa xôi, bây giờ đâu đâu cũng bùng lên dịch chuột, không thể ăn bậy mấy món ăn vặt ở bên ngoài, không cầm theo chút lương khô chất lượng thì sao mà lên đường được?
Cho nên Phong Niệm Trần hứng chịu ánh mắt tử vong của người nào đó, ở lâu thêm một ngày! Nhưng mà Phong Niệm Trần không vội là vì, trúng đoạn hồn thảo cũng không nhanh xảy ra chuyện như thế.
Nghe nói muốn lấy đi mạng sống của một người thì cần rất nhiều lần làm phép, hơn nữa thời gian làm phép cũng là một điều cần phải chú ý.
Cụ thể phải làm trong bao lâu, hắn cũng không biết, nhưng mà biết rất khó thành công!
Ngoài ra những người linh hồn và thân thể không phù hợp kia trúng đoạn hồn thảo, nửa đêm giờ tý sẽ xuất hiện một sợi tơ hông ở chỗ mạch môn, vừa hiện lên đã biến mất.
Không phải tối hôm qua hắn không nhìn thấy đấy sao? Có gì mà lo lắng chứ?
Chẳng qua khô bò vừa ra lò, Phong Niệm Trần liền bị Nạp Lan Cẩn Niên tính cả một bao khô bò lớn đóng gói vứt lên xe ngựa, ra khỏi thành dưới ánh mặt trời mỹ lệ!
Phong Niệm Trần ngôi trong xe ngựa vừa gặm khô bò vừa mắng to sự vô nhân tính của người nào đó!
"Phong đại ca! Đợi tat"
Phía sau truyện đến tiếng vó ngựa và một giọng nói quen thuộc!
Phong Niệm Trần nhanh chóng xốc mành xe ngựa lên, ló đầu ra thì nhìn thấy, đó không phải là nha đầu Ôn Nhiên sao?
"Dừng!" Phong Niệm Trần kêu xe ngựa dừng lại.
Gã sai vật dừng xe ngựa ở ven đường.
Rất nhanh đã nhìn thấy Ôn Nhiên cưỡi một con ngựa nhỏ đến!
"Hụ -"
Ôn Nhiên bảo con ngựa dừng lại, sau đó dáng người lưu loát nhảy từ trên ngựa xuống.
Phong Niệm Trần nhanh chóng ôm lấy cơ thể nhảy chồm về phía này của nàng: "Tiểu tổ tông của ta, sao muội lại chạy ra?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận