Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chuong 913: Khong Dam Di

Chuong 913: Khong Dam DiChuong 913: Khong Dam Di
Ôn Uyển cười dịu dàng nhìn Ôn Linh.
Ôn Linh không ngờ Ôn Uyển sẽ mời chính mình đi đến phủ Đại hoàng tử.
Trước đây nàng muốn thân cận với đại tỷ, nàng đều là khinh thường.
Một người từ trước đến nay không thân cận với ngươi, thậm chí là khinh thường ngươi, lại đột nhiên thân thiện đối với ngươi.
Tự dưng không có việc gì mà lại tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian trá thì chính là phường trộm cướp!
Hơn nữa nàng đi tới phủ ngũ công chúa một chuyến đã sợ tới mức chết khiếp, Đại hoàng tử và ngũ công chúa chính là một mẹ đẻ ra, ai biết trong phủ Đại hoàng tử sẽ sẽ chôn cái gì, trông ra cái gì?
Nàng không dám đi!
Ôn Linh lắc đầu: "Cảm ơn đại tỷ đã mời, nhưng mà ngày mai muội phải trở lại huyện Ninh Viễn, hiện tại vẫn chưa thu dọn hành lý xong, cho nên không thể đi."
Nụ cười của Ôn Uyển cứng đờ một chút.
Nàng thế mà lại dám từ chối?
Ôn Ngọc nghe vậy liếc nhìn nàng một cái, không chút giữ lại chút mặt mũi nào liền chanh chua nói: "Ngươi nói cái gì cơ? Tỷ tỷ của ta mời ngươi mà ngươi dám không đi? Buổi tối trở về không thể thu dọn hành lý sao? Ngươi có biết nơi tỷ tỷ của ta mời ngươi đi chính là phủ Đại hoàng tử không! Trong thiên hạ này, ngoài hoàng cung ra thì nơi tráng lệ huy hoàng nhất chính là phủ Đại hoàng tử? Có thể mời ngươi đi đã là cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi đừng cho mặt lại không cân!
Ngươi không đi có phải là không muốn nhận tỷ của ta làm tỷ tỷ không? Ai là người cùng ngươi thân thiết hơn, ngươi có biết hay không?! Ngươi cứ thích dính với người ta, người ta sẽ tìm cho ngươi một người chồng tốt hay là sẽ cho ngươi một trăm mấy chục rương của hồi môn hả?"
Một người, hai người đều hướng về người ngoài!
Nhà nhị thúc như thế, nhà tam thúc cũng như thết
Rốt cuộc ai mới huynh đệ một mẹ đẻ ra với bọn họ?!
Ôn Linh bị Ôn Ngọc nói mặt đỏ tới mang tai.
Ôn Linh xấu hổ liếc mắt nhìn đám người Ngô thị: Những lời mà Ôn Ngọc nói thật quá đáng!
Nàng trước nay cũng không muốn nhà tứ thúc cho chính mình một trăm mấy chục rương của hồi môn có được không?!
Ôn Linh tức giận, nhất thời nói không nên lời.
Ôn Uyển trừng mắt nhìn Ôn Ngọc một cái: "Ngọc nhi, muội nói bừa cái gì vậy? Chúng ta đều là cháu gái của ông nội! Mọi người đều là cốt nhục chí thân! Tình cảm không phải giống nhau sao?"
Ôn Uyển nói xong lại nói với đám người Ôn Linh cùng Ôn Noãn: "Ngọc nhi từ trước đến nay luôn nói năng chua ngoa, nhưng trong lòng lại mềm. Tính tình của nàng hay xúc động, thích mặt mũi, nhưng trong lòng thiện lương. Nàng vẫn luôn muốn mọi người đoàn tụ một chút, chẳng qua không có mặt mũi nói ra mà thôi. Mọi người cũng đừng trách nàng!
Tỷ muội chúng ta chính là ruột thịt, đánh gãy xương cốt còn dính gân. Noãn nhị, tỷ nói vậy có đúng không?”
Ôn Noãn mỉm cười, bốn lạng đẩy ngàn cân nói: "Du là huyết mạch chí thân cũng có thể tay chân tương tàn và trở mặt thành thù. Họ hàng xa có đôi khi cũng không bằng hàng xóm! Thân hay không thân không phải nói đến huyết mạch, mà là nói về tình cảm." Ôn Uyển cười gật đầu: "Noãn nhi nói rất đúng, tình cảm cần phải bồi dưỡng, trước kia là do ta trở lại trong thôn quá ít, sau khi gả chồng lại hoài niệm tình tỷ muội, về sau nhất định sẽ mời các muội hội họp nhiều hơn, trước kia là trưởng tỷ sơ sót. Hiện tại ta xin lỗi vài vị tỷ muội, mong rằng vài vị tỷ muội tha thứ cho sơ sẩy của ta."
Ôn Uyển nói xong muốn uốn gối hành lễ.
Mọi người đều né tránh.
Ôn Noãn nhìn nàng một cái, thật là xem nhẹ da mặt của nàng.
Ôn Noãn: "Tình cảm một khi mất di thì rất khó bồi dưỡng trở lại. Hơn nữa từ trước đến nay ta là người lòng lang dạ sói, bạc tình bạc nghĩa, không thích bồi dưỡng tình cảm với người khác! Ta cũng không diễn được bộ dạng tình cảm giả dối kia, cho nên thật xin lỗi!"
Ôn Uyển: "..."
Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?
Chính mình đều đã khom lưng uốn gối như vậy!
Nàng lại còn không thuận theo, không chịu buông tha.
Nàng ta hại Ôn Noãn cửa nát nhà tan hay là sao?
Người không biết còn tưởng rằng nàng ta giết cả nhà Ôn Noãn, còn đoạt chồng của Ôn Noãn đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận