Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 918: Trong Hồ Lô Của Nàng Ta Rốt Cuộc Bán Thuốc Gì?

Chương 918: Trong Hồ Lô Của Nàng Ta Rốt Cuộc Bán Thuốc Gì?Chương 918: Trong Hồ Lô Của Nàng Ta Rốt Cuộc Bán Thuốc Gì?
Giờ phút này, Ninh Hoài Kiệt cùng Lâm Đình Hiên cũng cùng Ôn Nhu và Ôn Hinh chia bánh chưng ăn.
Bởi vì mọi người mới vừa ăn cơm xong không lâu, thật sự không đói lắm.
Lương Tử Vận nhìn các loại bánh chưng trên mâm cũng khó xử, nàng cũng muốn nếm thử tất cả các loại!
Rốt cuộc nên chọn cái nào mới tốt bây giờ?
Ngay khi Lương Tử Vận đang rối rắm, một cái đĩa đưa tới trước mặt nàng.
Bên trên có đầy đủ các loại màu sắc của bánh chưng, mỗi loại một nửa.
Nàng nhìn về phía Ôn Thuần.
Ôn Thuần bình tĩnh nói: "Một người một nửa đi!"
Trong lòng Lương Tử Vận giống như bị cái gì đó kích thích một chút.
Trong đình,
Gió nhẹ chậm rãi thổi qua, mùi thơm bánh chưng thoang thoảng.
Thiếu nam thiếu nữ, tình cảm chớm nở.
Năm tháng yên tĩnh, không phụ cảnh xuân tươi đẹp.
Ngày hôm sau, từ sáng sớm người một nhà liền đi tiễn Vương thị, Từ lão, Ôn Thuần và Ôn Thiến cùng Ôn Linh ra khỏi thành.
Bên ngoài cửa thành Thập Lí Đình, một hàng xe ngựa của Thế Xương hầu phủ dừng lại ở một bên.
Ôn Uyển đã đứng chờ ở đây từ sáng sớm.
Khi nàng ta thấy xe ngựa một nhà Ôn Noãn xuất hiện, nàng ta vội tiến lên: "Đại nãi nãi, tứ thúc, tứ thẩm."
Ôn Noãn vén mành xe ngựa lên nhìn qua.
Mày hơi nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp giống như đang suy tư gì đó:
Năm lần bảy lượt dây dưa như vậy, nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?
Cùng với việc bị nàng ta dây dưa cả ngày, Ôn Noãn cảm thấy vẫn là nên nhìn xem nàng ta rốt cuộc có ý đồ gì thì tốt hơn!
Trong lòng có quyết định, Ôn Noãn liền xuống xe ngựa.
Những người khác cũng sôi nổi xuống xe ngựa.
Đưa tiễn người ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt, người một nhà vốn dĩ cũng tính toán chỉ đưa tiễn đến nơi này.
Ôn Gia Thuy liếc nhìn Ôn Uyển hỏi: "Uyển nhi, sao cháu lại ở đây?"
Ôn Uyển cười nói: "Cháu biết đại nãi nãi cùng Thuần nhi, Thiến nhi, Linh nhi hôm nay trở lại huyện Ninh Viễn, cho nên cố ý tới đưa tiễn."
Ôn Uyển xoay người nhận lấy một cái rổ từ trong tay nha hoàn phía sau: "Tết Đoan Ngọ sắp đến, ta có làm một ít túi thơm đưa cho mọi người, có thể xua đuổi tà khí, bách độc bất xâm, khỏe mạnh Trường Thọ."
Ôn Uyển cầm lấy một cái túi thơm màu xanh đậm, thêu hình lá ngải, lấy chỉ ngũ sắc thắt thành dây, trông rất tinh xảo, thích hợp cho người chững chạc và ổn trọng đeo.
"Đại nãi nãi, đây là túi thơm cháu tự làm, mong rằng ngươi không cần ghét bỏ."
Duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười người, Vương thị nhận lấy: "Có lòng rồi". Tiếp theo Ôn Uyển lại lấy một cái túi thơm màu xám đưa cho Ôn Gia Thuy, một cái túi thơm màu đỏ sậm đưa cho Ngô thị.
Bọn họ đều nhận lấy, nói cảm ơn.
Tiếp theo Ôn Uyển lại đưa cho mỗi người trạc tuổi một cái túi thơm, theo thứ tự nam trước, nữ sau, già trước trẻ sau.
Cứ thế đến một người cuối cùng chính là Ôn Noãn đứng ở bên cạnh.
Bởi vì Nhiên nhi không có ở đây, cho nên Ôn Noãn trở thành cô nương nhỏ tuổi nhất trong nhà.
"Noãn nhị, cái này là của muội, muội nhìn xem có thích hay không." Ôn Uyển đưa túi thơm trong tay mình cho Ôn Noãn.
Túi thơm của Ôn Noãn màu tím nhạt, bên trên dùng sợi tơ vàng thêu đám mây, khá xinh đẹp.
Không thể không nói, Ôn Uyển chuẩn bị món quà nhỏ này vô cùng cẩn thận, phong cách kiểu dáng phù hợp với mọi người.
Chỉ là từ xưa đến nay, những thứ như túi là thứ có khả năng bị tẩm độc cao nhất, nhưng Ôn Noãn cảm thấy nàng ta sẽ không ngốc đến mức hạ độc vào túi!
Nhiều túi thơm như vậy đặt chung cùng nhau, mùi hương tất nhiên sẽ khá đậm, nhưng hiện tại Ôn Noãn ngửi thấy mùi rất bình thường.
Nàng ta rốt cuộc đang muốn làm gì đây?
Ôn Noãn nghĩ không ra, cũng đưa tay nhận lấy túi thơm.
Nàng nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển nhìn Ôn Noãn mỉm cười, trong mắt tràn đầy chân thành.
Khi tay Ôn Noãn vừa đụng vào túi thơm, Ôn Uyển liền thân thiết đưa một tay khác lại, cả tay cả túi thơm túm lấy tay Ôn Noãn: "Noãn nhị, hai tỷ muội chúng ta đều phải gả vào hoàng gia, về sau nhất định phải nâng đỡ lẫn nhau nhét"
Đầu ngón tay của Ôn Noãn giống như bị thứ gì đó đâm trúng.
Nàng dùng một tay khác nhanh chóng bắt lấy tay Ôn Uyển: "Ngươi bỏ cái gì ở trong túi thơm?"
Cổ tay Ôn Uyển đau xót, buông lỏng tay, túi tiền liền rơi xuống trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận