Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 991: Cuối Cùng Màn Đêm Cũng Buông Xuống

Chương 991: Cuối Cùng Màn Đêm Cũng Buông XuốngChương 991: Cuối Cùng Màn Đêm Cũng Buông Xuống
Buổi chiều, Ninh Hoài Kiệt nhận được tin tức Ôn Nhu phái người truyền cho hắn thì vội vàng đến đây.
Hắn thuận tiện mang theo một ít da động vật đến đây.
Mấy người cùng nhau thảo luận chuyện giày quân đội.
"Da trâu cùng da hươu đều không nhiều lắm, muốn làm mấy chục vạn đôi giày quân đội thì quá khó khăn." Ninh Hoài Kiệt nhìn bản thiết kế giày quân sự của Ôn Noãn rồi nói.
Thời đại này trâu không thể tùy ý giết, hươu cũng không ai nuôi dưỡng số lượng lớn, đều là thợ săn săn được.
Bởi vì tuy rằng da trâu, da hươu không hiếm thấy, nhưng mà số lượng tuyệt đối không nhiều lắm.
"Có thể dùng phương pháp ghép nối, những vị trí này của giày thì dùng da trâu, những nơi đó dễ mài mòn nhất, sau đó những vị trí này thì dùng những vải dệt tương đối chắc chắc tới làm là được." Ôn Noãn chỉ vào bản vẽ nói.
Ninh Hoài Kiệt nghe vậy thì ánh mắt sáng lên: "Vậy thì có thể tiết kiệm được rất nhiều da trâu."
Ôn Nhu: "Hãy dùng vải dệt mà xưởng chúng ta mới nghiên cứu ra, không thấm nước, nhẹ nhàng, chắc chắn lại không thấm nước, hơn nữa làm lại nhanh. Tuy rằng nói ngâm ở trong nước cũng sẽ ướt, nhưng mà đi lại ở trên cỏ, gặp thời tiết sương mù hay mưa nhỏ thì vẫn có tác dụng không thấm nước nhất định."
Vải dệt này là nàng cùng Ninh Hoài Kiệt cùng nhau nghiên cứu phát minh, Ôn Noãn cho chút kiến nghị.
Vốn dĩ vải dệt này chính là dùng để làm giày.
"Được, vậy thì dùng nó!" Ôn Noãn gật đầu.
Ninh Hoài Kiệt lập tức cầm lấy bản vẽ đứng lên: "Ta lập tức đi sắp xếp người làm."
Mặt trời chiêu ngả về tây, cuối cùng thì màn đêm cũng tiến đến!
Một đêm này, có vô số người chờ mong.
Tối nay ánh trăng rực rỡ, nơi nào đó trong hoa viên, bên bụi hoa tú cầu, một bóng dáng nhỏ xinh, ngẩng đầu nhìn bầu trời dày đặc sao trời, thật lâu rồi không hề nhúc nhích.
Thế cục thiên hạ này, càng ngày nàng càng không thấy rõ lắm!
Khôn Ninh Cung, một người trong mật thất.
Hoàng Hậu có chút căng thẳng nhìn một người mặc trường bào màu đen, trên tấm áo bào thêu đầy Phạn văn cổ quái, người kia đứng ở cạnh bàn đùa nghịch đủ loại đồ đựng bằng đồng cổ quái.
Giữa bàn án, một tấm khăn trắng tinh, phía trên còn có một giọt máu tươi vẫn còn rõ ràng!
Vu ma ma cầm lấy một cái kiếm đồng được tạo thành từ một chuỗi tiền xâu vào.
Đôi tay bà ta lôi kéo, chuôi đồng kiếm này lập tức tản ra.
Biến thành một chuỗi đồng tiền được nối lại từ dây thừng thật dài.
Trường bào đong đưa theo động tác của bà ta, mơ hồ có cảm giác có chất lỏng đang lưu động.
Trường bào trên người bà ta cũng không biết là được làm từ vải dệt gì.
Mịn màng lưu loát, không hề bị nhăn một chút nào!
Vu ma ma cột hai đoạn xuyến đồng tiền này vào cây cột.
Hoàng Hậu không rõ Vu ma ma làm gì, chỉ là mí mắt bà ta nhảy đến có chút nhanh, không nhịn được hỏi:
"Vu ma ma, có thể thành công không? Động tĩnh sẽ không quá lớn chứ?”
Bà ta đang làm pháp sự ở trong cung, nếu mà gây ra động tĩnh gì, bị Hoàng Thượng phát hiện, vậy thì xong rồi! Hoàng Thượng cấm ky nhất là mấy thứ này!
Cả nước Nạp Lan quốc đều không được thi pháp hại người.
Vu ma ma cười: "Chuyện lão nô muốn làm, tất nhiên có thể thành công."
Mật thất tối đen, ánh nến mỏng manh, không biết gió từ đâu thổi tới đây, thổi đến đèn đuốc sáng quắc.
Vu ma ma cười quái dị!
Hoàng Hậu chà xát cánh tay, cảm thấy từng trận khí lạnh.
Mí mắt bà ta nhảy đến càng nhanh hơn!
Vu ma ma nhìn thoáng qua bóng mặt trời một bên: "Lão nô muốn chuẩn bị bắt đầu niệm chú, Hoàng Hậu nương nương có thể đi ra ngoài."
Hoàng Hậu gật đầu: "Vậy bổn cung đi ra ngoài! Có chuyện gì thì gọi ta."
Sau khi Hoàng Hậu đi ra khỏi mật thất, ở trong phòng đứng ngồi không yên.
Mí mắt nhảy càng nhanh hơn, giống như cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Bà ta không khỏi lớn tiếng nói: "Người đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận