Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 997: Lão Vu Bà Biến Mất

Chương 997: Lão Vu Bà Biến MấtChương 997: Lão Vu Bà Biến Mất
Trước khi trời sáng là lúc đen tối nhất, từng cái xác được đưa ra khỏi Hoàng cung đến bãi tha ma.
Sau khi những binh lính khiêng xác rời đi, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện, hắn ta tìm tới Vu ma ma, cho bà ta uống một lọ thuốc, sau đó khiêng bà ta lên rồi nhanh chóng rời dil
Ngay lúc hắn ta biến mất không bao lâu, lại xuất hiện thêm vài bóng người, bọn họ cũng sờ mạch đập của những cung nữ và thái giám này, sau đó cho bọn họ uống một viên thuốc, nhanh chóng khiêng người thả lên chiếc xe đẩy tay cách đó không xa, rồi rời đi.
Chỉ có một người ở lại, đếm số người: 'Hửm, không đúng, lão Vu bà kia đâu mất rồi?"
Ngự thư phòng.
Hoàng thượng nhìn Nạp Lan Cẩn Niên: "Có phải đệ đã sớm biết chuyện này? Người gỗ này là do đệ làm!"
Hoàng thượng đã cho người lên mái nhà xem qua, long khí cùng yêu khí này rõ ràng có người đặt ở đó.
Cũng không biết sao có thể làm được!
Còn có hoàng hậu cũng đâu ngốc đến mức đặt thứ này ở dưới giường, nơi mà dễ dàng bị người ta phát hiện như vậy được?
Nạp Lan Cẩn Niên lắc đầu: "Không phải! Thần đệ cũng không biết là ai đã đặt thứ này, thần đệ cũng chỉ đặt hai quả đạn khói!"
"Thứ này có lẽ không phải của Hoàng hậu, vậy là ai làm!" Hoàng thượng nhíu mày.
Chỉ sợ người kia làm vậy là vì muốn mưu hại hoàng hậu, Hoàng thượng cũng cảm thấy ghê tởm!
Ai có thể làm ra được thứ này, thì cũng là một kẻ ghê tởml
"Thân đệ cũng không biết, thân đệ chỉ biết thị thiếp của Đại hoàng tôn cố ý đâm Tuệ An quận chúa bị thương, thân đệ lo bọn họ sẽ dùng vu thuật hai nàng, cho nên đã mua chuộc một cung nữ trong Khôn Ninh cung, cũng vừa lúc biết được Hoàng hậu muốn hại hoàng huynh."
Chỉ hại nha đầu của hắn, thì Hoàng hậu cũng chỉ có thể bị phế hậu, nhưng mà hại hoàng thượng thì khác, vì điều đó có thể lấy mạng của bà tal
Dám hại nha đầu của hắn, sẽ phải trả giá bằng tính mạng!
Trong đôi mắt lạnh lẽo của Nạp Lan Cẩn Niên đầy sát ý.
Ôn Noãn lúc này mới mở miệng nói: "Hoàng thượng, có thể đưa đồ vật kia cho thần nữ xem được không?"
Hoàng thượng đưa người gỗ cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhận lấy, cẩn thận đánh giá.
"Người gỗ này được điêu khắc đơn giản, không có mắt mũi, hiển nhiên là được làm tạm thời để dùng trong trường hợp khẩn cấp."
Ôn Noãn nói xong lại lấy từ trong ngực ra một mảnh vải, so sánh một chút miếng vải cùng miếng vải được viết sinh thần bát tự ở phía sau người gỗ.
Hoàng thượng nhịn không được hỏi: "Tuệ An quận chúa ngươi nhìn ra được gì?"
"Hoàng thượng, vải dệt trên người gỗ này cùng chiếc khăn tay này giống nhau!"
Hoàng thượng nhìn chiếc khăn tay đẫm máu trong tay Ôn Noãn: "Khăn tay này ngươi lấy từ đâu ra?"
Ôn Noãn: 'Vừa rồi ở trong mật thất của hoàng hậu, thần nữ cứ nghĩ chiếc khăn tay này dính máu của thần nữ nên đã lấy đi. Chỉ có điêu khi thân nữ cầm nó trên tay đã biết, máu trên khăn tay không phải của thần nữ." Nạp Lan Cẩn Niên nghe xong lời này, bàn tay siết chặt chén trà: "Không phải?"
Ôn Noãn gật đầu khẳng định: "Không phải!"
Nạp Lan Cẩn Niên nhíu mày: Nói như vậy, chiếc khăn tay có máu của tiểu nha đầu nằm ở chỗ nào?
Vậy lần cúng bái hành lễ lân này của Hoàng hậu là gì.
Nạp Lan Cẩn Niên xoay tách trà, tâm tư cũng suy nghĩ liên tục.
Muốn hại tiểu nha đầu, còn có một người khác!
Hoàng hậu đã trở thành quân cờ của người đó, mà bản thân hắn cũng trở thành quân cờ tốt nhất để tiêu diệt Hoàng hậu và Quách gia!
Nạp Lan Cẩn Niên mím đôi môi mỏng, đôi mắt băng giá dao động, cả người tỏa ra sát khí.
Nạp Lan Cẩn Niên đang suy nghĩ điều gì đó, lúc này suy nghĩ của hắn đã bị Hoàng thượng cắt ngang.
Hoàng thượng tò mò nói: "Tuệ An quận chúa, sao ngươi biết máu bên trên chiếc khăn không phải là máu của ngươi?"
Cũng chỉ là một vết máu khô mà thôi, làm sao có thể phân biệt ra được của ai?
Ôn Noãn cắn đầu ngón tay, lấy ra một chiếc khăn sạch chùi vết máu của mình lên trên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận