Nữ Pháp Y Xuyên Về Thập Niên 90

Chương 97. -

“Tôi có thể làm gì? Không phải là phá án sao? Mọi người cùng nhau cố gắng không phải là được rồi sao?” La Chiêu nói, anh ấy không muốn Cổ Ba biết chuyện của Lâm Lạc.
Anh ấy biết Cổ Ba là người mặt dày, tâm tư nhiều, lỡ như để anh ta biết Lâm Lạc là vũ khí bí mật, biết đâu anh ta sẽ động lòng muốn cướp Lâm Lạc đi.
Chuyện của Lâm Lạc, anh ấy cũng biết giấu không được lâu, nhưng ít nhất là trước khi phân cục cho Lâm Lạc giấy bổ nhiệm chính thức, anh ấy không định để Cổ Ba biết nhiều như vậy.
Cổ Ba cũng đã làm cảnh sát hình sự nhiều năm, về khoản quan sát sắc bén thì tuyệt đối không thua kém La Chiêu. Anh ta cảm thấy La Chiêu bên này chắc chắn có điều mờ ám, liền khoanh tay, đi vòng quanh La Chiêu một vòng, nói: “Không ngờ, từ bao giờ cậu lại giỏi như vậy?”
“Nói thật, hai chúng ta đều đã làm việc ở thành phố Giang Ninh này lâu như thế, tôi có thể không biết cậu sao? Chuyện này nếu không có chút gì, chỉ bằng cậu, có thể phá được nhiều vụ án lớn như vậy?”
“Sao tôi lại không được?” Trong lòng La Chiêu có chút chột dạ, nhưng vẫn cãi chày cãi cối.
Cổ Ba cười khẩy một tiếng, nói: “Không đúng, chắc chắn không phải cậu. Nếu là cậu, dù cậu có giỏi đến mấy cũng không thể phá nhiều vụ án lớn như vậy cùng một lúc. Điều này quá khoa trương rồi, số lượng vụ án mà phân cục Nam Tháp của các cậu phá được trong nửa tháng qua còn nhiều hơn số vụ án mà các khu huyện khác cộng lại của cả thành phố chúng ta, sao điều này có thể chứ?”
La Chiêu thấy anh ta không tin, liền nói: “Sao lại không thể?”
Thấy anh ấy vẫn cãi cố, Cổ Ba liền nói: “Được, cậu giỏi đúng không? Vậy cậu giúp tôi phân tích một chút, vụ án mới xảy ra bên tôi, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
La Chiêu bị anh ta dồn vào thế bí, lúc này dù không muốn đồng ý cũng không được. Không đồng ý thì chứng tỏ anh ấy không có bản lĩnh lớn như vậy.
Anh y đành nói: “Được thôi, vậy cậu nói đi, tôi nghe xem.”
Cổ Ba liền nói: Tuần trước, ký túc xá của nhà máy cáp điện bên tôi vừa chết một người, là công nhân trong nhà máy, nam, 25 tuổi. Lúc phát hiện thi thể, trên người không mặc quần áo, quỳ trên giường dưới. Nguyên nhân cái chết ban đầu được xác định là ngạt thở, trên cổ có treo dây thừng, đầu dây thừng treo trên lan can giường tầng trên.”
La Chiêu chăm chú lắng nghe, trong đầu đã bắt đầu suy diễn ra đủ mọi khả năng.
Vụ án này quả thực khiến Cổ Ba không thể hiểu nổi, giai đoạn hiện tại vẫn chưa tìm thấy bằng chứng giết người, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này.
Anh ta liền tiếp tục nói: “Cửa sổ ký túc xá của người chết đều làm bằng gỗ, trên đó đều có chốt sắt, một khi chốt lại, từ bên ngoài không thể mở được, chỉ có thể mở từ bên trong. Mà khi người chết chết một mình trong ký túc xá, dù là cửa hay cửa sổ, chốt trên đó đều được chốt lại.”
“Buổi tối bạn cùng phòng của người chết trở về, gõ cửa mãi không ai mở, đập cửa ra thì phát hiện người chết đã chết.”
La Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi: “Giải phẫu chưa? Có khả năng trúng độc không?”
Cổ Ba lắc đầu: “Giải phẫu rồi, cũng đã làm thí nghiệm độc lý, các loại độc thông thường đều đã được kiểm tra, hiện tại không phát hiện bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào, nhưng cũng không thể loại trừ hoàn toàn.”
La Chiêu tỏ vẻ đồng ý với điều này, có một số loại độc ít gặp, nếu không có manh mối nào tiết lộ khả năng này, đôi khi sẽ không thể phát hiện được.
Cửa sổ đóng kín. . . Người chết khi chết không mảnh vải che thân. . . Trên cổ treo dây thừng, các loại điều kiện hợp lại, khiến La Chiêu nghĩ đến một khả năng.
Nếu là tự sát, bình thường ít nhất cũng phải mặc quần áo cho tử tế, ai lại muốn sau khi chết mình không mảnh vải che thân phơi bày trước mặt người khác chứ? Nếu không tìm được chứng cứ giết người, khả năng tự sát này càng lớn.
Tuy cách chết này có phần hoang đường, nhưng trước đây anh ấy cũng từng xử lý vụ án như vậy, cuối cùng vẫn là pháp y Cúc đưa ra đáp án.
Nghĩ đến đây, anh ấy liền hỏi: “Lúc người chết chết, vẻ mặt như thế nào? Có phải trông khá vui vẻ hoặc khá hưởng thụ không?”
Anh ấy vừa nói vậy, Cổ Ba cũng nghĩ ra điều gì đó, nói: “Đúng là vẻ mặt như vậy, cậu nói xem người chết này có phải muốn tìm kích thích, học theo những thứ trên phim, kết quả tự chơi chết mình không?”
Dạo này trên đường phố thường có những người bán đĩa lậu đánh du kích với cảnh sát, những đĩa đó có đủ loại nội dung, chỉ cần bạn nghĩ ra được, không có gì là họ không dám bán, muốn mua thì quá dễ dàng.
Hai người làm cảnh sát hình sự lâu năm, đủ loại chuyện kỳ quặc đều biết không ít, cũng không lấy làm lạ. Cổ Ba được La Chiêu nhắc nhở, liền đoán ra, người chết này có thể là để theo đuổi cảm giác kích thích khi ngạt thở, tự dùng dây thừng treo lên lan can giường tầng trên, kết quả có thể là chơi đến chết người.
La Chiêu ngầm hiểu gật đầu, nói: “Nếu loại trừ giết người, mà quả thực không có người khác vào, thì có khả năng này. Cậu có thể tìm đồ đạc của anh ta, xem có băng đĩa gì không.”
Vụ án này có hướng đi, khiến Cổ Ba cũng thở phào nhẹ nhõm. Vài ngày gần đây, gia đình của chàng trai trẻ đang ầm ĩ, nhà máy cáp điện và đội cảnh sát hình sự bên này đều có áp lực, mấy người bạn cùng phòng và đồng nghiệp ở ký túc xá bên cạnh của chàng trai trẻ cũng đang bị điều tra, làm lòng người vô cùng bàng hoàng. Lãnh đạo nhà máy cáp điện đã đến tìm anh ta mấy lần, cầu xin anh ta nhanh chóng phá án, nếu không nhà máy sẽ không thể hoạt động bình thường được.
Nói đến mức này, thực ra anh ta vẫn không tin, La Chiêu có thể phá nhiều vụ án lớn như vậy thật sự là dựa vào bản thân mình sao. Nhưng anh ta cũng nhận ra, bây giờ hỏi La Chiêu cái gì cũng không moi được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận