Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 102: Chương 102

Rất nhanh, trong quán cắt tóc chỉ còn lại ba người là bà chủ, Châu Thiện và Phó Kỳ Thâm.
Những thợ cắt tóc kia vì sợ hãi mà trốn hết vào gian nhà bên trái.
Người thanh niên lực lưỡng kia mùa thu vẫn còn ở trần, lộ ra cơ bắp rắn chắc và con rồng xanh xăm trên cánh tay to cường tráng, thoạt nhìn như hung thần ác sát. Miệng anh ta ngậm một cái tăm, giọng điệu cực kỳ mất kiên nhẫn: “Ông chủ đâu? Lăn ra đây cho bố.”
Bà chủ sợ lắm rồi, nhưng cửa hàng ở đây bà ta lại không thể chạy, chỉ đành kéo điện thoại bàn đến gần tay phô trương thanh thế: “Đừng có gây chuyện, tôi báo cảnh sát đấy.”
Người thanh niên đó cười lạnh một tiếng, khí thế hùng hổ đi vào đập một phát búa lên điện thoại: “Báo cảnh sát? Hôm nay nếu bà không nói cho rõ ràng, tôi sẽ không phải là Triệu Tam!”
Cơ bắp trên cánh tay anh ta nổi rõ: “Mẹ tôi đội tóc giả của nhà bà, vừa đội lên đã ngất đi rồi, thế là làm sao?”
Bà chủ thấy dáng vẻ hung tàn đó sợ đến nỗi ngã ngồi xuống ghế: “Bà ấy ngất thì đưa đi bệnh viện đi, liên quan gì đến tóc giả nhà chúng tôi?”
Có mấy người qua đường gan dạ đã vây quanh cửa tiệm chỉ trỏ từ trước khi xung đột bùng phát: “Đúng rồi, người này ngất đi thì liên quan gì đến tóc tai.”
Vẻ mặt người thanh niên hung dữ: “Bớt thả rắm lung tung lại đi, mẹ tôi vốn đang bình thường, đội tóc giả nhà họ lên thì ngất đi, không tìm bọn họ nói chuyện cho ra lẽ thì tìm ai?”
Người thanh niên lại không biết, xung đột trên thế giới này, nếu như mạnh yếu hết sức rõ ràng, bèn sẽ có người không tự giác mà đứng về phía yếu, hiển nhiên bà chủ trơ trọi không ai giúp đỡ này so với đám lưu manh bọn họ chính là thế yếu. Người qua đường vây xem vẫn có một số quản chuyện bất công của thiên hạ, lập tức giận dữ nói: “Cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, làm sao có thể nói nguyên nhân là từ tóc giả.”
“Đúng vậy, nhất định là tới gạt tiền.”
“Tôi thường xuyên đến cắt tóc trong quán này, ông chủ và bà chủ đều rất tốt, tóc giả bán cũng tốt, người anh em chắc không vừa mắt người ta chứ gì.”
......
Người ngoài đôi ba câu chọc ngoáy đã khiến sắc mặt người thanh niên tím tái, mấy đàn em lưu manh kia bực mình: “Mấy người bàn tán linh tinh cái gì?”
Nhìn thấy mấy đàn em nhuộm tóc xăm mình, trong lòng người ngoài càng thấy kỳ lạ, đồng loạt cho rằng là cửa hàng đối thủ thuê tới phá việc làm ăn. Trong nhất thời, đám đông chỉ trỏ bàn tán đám người của thanh niên, thậm chí có người nói bà lão trên cáng cố ý giả ngất để vòi tiền.
Người thanh niên càng nghe càng nóng, sắc mặt cũng càng lúc trở nên khó coi, mắt thấy xung đột sắp sửa dâng cao.
Chính vào lúc căng thẳng này, từ trong cửa hàng truyền ra một giọng nói lảnh lót: “Tôi thấy chính là vấn đề của mấy bộ tóc giả này.”
m thanh này rất sảng khoái, dường như có thể quét sạch lửa giận trong lòng người, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Nhưng mà, khi “người qua đường chính nghĩa” nghe thấy nội dung trong câu nói này, trong lòng lại không được thoải mái như vậy.
Người qua đường lòng đầy căm phẫn đang định mở miệng chỉ trích người nói, phát hiện ra người nói lại là một cô bé mặt đồng phục trường.
Thế nên, một bụng tức giận chặn về lại cổ họng, không ai muốn so đo tính toán gì với một đứa trẻ con: “Trẻ con trẻ cái, lo chuyện bao đồng cái gì.”
Sắc mặt bà chủ cũng không dễ nhìn: “Vừa nãy cô vẫn cứ thập thò lén lút trong cửa hàng tôi, tôi còn cho là ăn trộm, thì ra là cùng một đám với bọn lưu manh này.”
Châu Thiện nghe tới từ “trộm” còn chưa nhảy dựng lên, người tức giận trước lại là Phó Kỳ Thâm.
Sắc mặt cậu xanh mét, chắn lên phía trước Châu Thiện: “Bà nói ai là trộm? Nói lại lần nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận