Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 106: Chương 106

Viết chữ “Vạn” trong lòng bàn tay là một trò chơi mới nổi của trường Trung học cơ sở số Một, nghe nói là học được từ một bộ phim truyền hình nổi tiếng nào đó, Phó Kỳ Thâm không ngờ rằng Châu Thiện cũng chơi trò này.
Phó Kỳ Thâm cẩn thận khép tay lại, ngẩng đầu lên định nói điều gì, vừa khéo lúc này xe buýt đã đến, Châu Thiện bèn nhảy lên xe buýt, mỉm cười vẫy tay với Phó Kỳ Thâm.
Phó Kỳ Thâm kìm lại lời sắp sửa nói ra trong miệng, đôi vai vốn đang thẳng tắp hớn hở hơi rũ xuống, cậu nhìn theo chiếc xe buýt đi xa dần, rồi mới tập trung nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, như thể có thể nhìn thấy những bông hoa xuất hiện ra từ đó vậy.
Mẹ già Phó sầu khổ nhìn chằm chằm chữ trong lòng bàn tay, chơi trò chơi thì được, nhưng phong kiến mê tín này, có thế nào cũng không được dính vào đâu chứ!
Tài xế nhìn biểu cảm biến đổi thất thường của Phó Kỳ Thâm qua kính chiếu hậu, không dám nói chuyện.
Tiêu rồi, nhìn dáng vẻ rối rắm ảo não này, tiểu công tử đây là tiết tấu của việc yêu sớm, chuyện này có cần nói với chủ tịch không, chủ tịch có xử anh ta không chứ?
Phó Kỳ Thâm làm gì biết được tài xế nhà mình có trí tưởng tượng bay xa đến như vậy, cậu vẫn đang vắt óc suy nghĩ, phải làm sao để uốn nắn “mầm non lệch lạc” Châu Thiện này lại.
Như thế, cũng không phụ lời dặn dò của dì Nhậm.
Châu Thiện lại không trực tiếp đi tới bến xe đường dài, mà xuống xe nửa đường.
Cô đi tới cửa hàng đồ cổ của La Quân.
La Quân đang pha trà tiếp đãi khách quý, Châu Thiện vừa đi vào, ông ta đã nhận ra cô ngay, nốt chu sa trên trán Châu Thiện y hệt như Quan m Bồ Tát, thoạt nhìn vừa từ bi lại hiền hòa, khiến người ta đã nhìn là không thể quên, cho nên mấy năm không gặp, La Quân cũng có thể nhận ra cô.
Ông để khách quý một bên, bước lên đón tiếp, cung kính hành lễ: “Đại sư.”
Châu Thiện đang ngắm những đồ bằng ngọc lung linh đẹp đẽ đến thất thần, thấy dáng vẻ này của ông ta cũng mỉm cười: “Ông chủ La, vẫn khỏe chứ.”
La Quân xoa tay: “Ngài mang thứ đó đi rồi, chuyện làm ăn của cửa hàng tôi tốt hơn hẳn.”
Không cần ông ta nói, Châu Thiện cũng nhìn ra được, chuyện làm ăn trong cửa hàng đồ cổ “Ngọc Tường” ngày càng tốt, diện tích tiệm cũng mở rộng không ít, khá có chút một nhà thống trị trên con phố phong thủy này.
Cô lấy ra chặn giấy kỳ lân kia từ trong cặp sách: “Bạn cũ rồi, cũng nên gặp mặt chút.”
La Quân vừa thấy thứ này đồng tử đã thu hẹp lại, liên tục xua tay: “Không được đâu không được đâu, đại sư.”
Châu Thiện mỉm cười: “Dọa ông đấy, giờ nó ngoan lắm.”
La Quân quẹt mồ hôi trên mặt, ông ta còn nhớ cá phong thủy và Đại Hoàng mà mình nuôi, còn ngoan ngoãn nữa. Châu Thiện thấy ông ta sợ thật cũng không làm khó nữa, cất chặn giấy kỳ lân vào trong cặp sách.
Cô chắp tay sau lưng quét một vòng: “Cửa hàng của ông có ngọc mới không?”
“Ngọc mới?” La Quân lập tức phản ứng lại: “Có có, cô đi theo tôi.”
La Quân dặn dò nhân viên phục vụ lấy ra mấy cái hộp, đang định mở ra từng cái cho cô xem, vị khách trên lầu đã không còn kiên nhẫn: “La đầu to, chết dẫm ở đâu rồi?”
La Quân nhanh chóng trả lời: “Anh đi đầu thai đấy à, tới ngay đây.”
Châu Thiện ngẩng đầu lên nhìn một cái: “Ông chủ La, ông đi tiếp đón khách hàng đi, tôi tự mình xem được.”
Chỉ đành như thế, La Quân kéo một cô tiếp tân tới dặn dò thế này thế kia một phen, rồi mới vội vã lên lầu.
Bộ dạng trịnh trọng này của ông ta khiến tiếp tân không nhịn được líu lưỡi.
Ngọc là bảo vật lưu trữ sức mạnh tốt nhất trên đời này, thường dùng làm pháp khí Đạo gia. Loại kim loại cũng được, nhưng phần lớn không sánh được với ngọc, có điều cũng có số ít là ngoại lệ, ví dụ như con dao găm đen nhánh kia của cô. Còn lại là những vật liệu loại sinh vật, ví dụ như gỗ, xương cốt, răng, loại vật liệu này đều là hàng thứ cấp so với đồ ngọc và kim loại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận