Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 115: Chương 115

Mắt Phó Kỳ Thâm lấp lóe, không biết có nghe vào tai hay không.
Châu Thiện mắt sắc lại nhìn thấy cái gì, vươn tay kéo ra sợi dây đỏ treo trên cổ cậu, dây đỏ còn móc qua miếng gỗ giọt nước kia, một miếng gỗ xiêu vẹo hiển nhiên bị dùng keo nhựa dán dính lại.
Châu Thiện nhíu mày, vươn tay định kéo miếng gỗ xuống.
Sóng mắt Phó Kỳ Thâm dao động, vươn tay muốn giữ lấy, nhưng động tác của cậu không nhanh bằng Châu Thiện, sơ sẩy bị giật đi miếng gỗ.
Phó Kỳ Thâm nhíu mày hỏi:
“Cậu làm gì vậy?”
Châu Thiện nắm chặt miếng gỗ, trong mắt Phó Kỳ Thâm phản chiếu miếng gỗ bị dán lung tung thành một khối liền nhau nay hoàn toàn vỡ nát.
Châu Thiện đứng thẳng dậy, ném một thứ vào lòng bàn tay của cậu, nói xin lỗi mà không có chút thành ý: “Ngại quá, làm hỏng đồ của lớp trưởng, đền cho cái khác này.”
Nằm trong lòng bàn tay của Phó Kỳ Thâm là một sợi dây bện thành một vòng tròn, giống như dây đeo tay, cuối sợi dây khảm một viên bạch ngọc tròn trịa trơn bóng.
Phó Kỳ Thâm ngẩng đầu muốn nói cái gì, Châu Thiện đã tản mạn đi ra thư viện.
Phó Kỳ Thâm bất chấp đống sách trên bàn, một đường chạy chậm đuổi theo.
"Châu Thiện, cậu đưa cái này làm gì?”
Châu Thiện sải bước đi nhanh, nhưng Phó Kỳ Thâm không bị cô bỏ lại, vẫn không xa không gần theo sau. Châu Thiện thấy Phó Kỳ Thâm kiên quyết như thế thì bất đắc dĩ ngừng bước chân.
Phó Kỳ Thâm mím chặt môi, muốn nhét trả lại Châu Thiện dây đeo tay:
“Tớ không thể nhận thứ này của cậu.”
Châu Thiện kỳ lạ nhìn chăm chú vào cậu: “Tại sao không thể? Tớ đã làm hỏng đồ của cậu.”
Phó Kỳ Thâm nhìn thẳng vào cô:
“Nó bị hư lâu rồi, tớ không cần cậu đền.”
Nhưng cái thứ bị hư này vẫn được cậu nâng niu như báu vật đấy thôi? Châu Thiện rất muốn cãi lại.
Châu Thiện chỉ làm việc buôn bán, dường như hành động tặng đồ thật sự không hợp với cô chút nào, thiệt tình, đúng là oan gia.
Mặt Châu Thiện đanh lại:
“Cậu làm vậy là sao hả?”
Phó Kỳ Thâm thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô thì ngẩn người, do dự nói:
“Tớ không thể lấy đồ của cậu.”
Châu Thiện trợn trắng mắt:
“Vậy nếu tớ thích đồ của cậu, muốn trao đổi thì sao?”
Phó Kỳ Thâm nghi hoặc nhìn cô:
“Là cái gì?”
Châu Thiện vươn tay dùng sự khéo léo cởi sợi dây đỏ trên cổ Phó Kỳ Thâm xuống:
“Tớ thích sợi dây này của cậu, giờ tớ đổi dây thừng của mình với cậu, không được từ chối, bởi vì tớ không đồng ý!"
Châu Thiện ném dây đeo tay vào người Phó Kỳ Thâm, lần này không chút do dự quay đầu rời đi.
Phó Kỳ Thâm lẳng lặng đứng tại chỗ, ngây người một lúc mới cúi xuống nhặt sợi dây đeo tay lên, khi cậu ngước đầu lên thì đã mất bóng Châu Thiện.
Châu Thiện gọi điện về nhà, Phan Mỹ Phượng bắt máy.
Hai mẹ con trò chuyện một lúc, Phan Mỹ Phượng hỏi kỹ sinh hoạt học tập của Châu Thiện, cô trả lời tỉ mỉ.
Phan Mỹ Phượng vốn rất nhiều chuyện, cộng thêm Châu Thiện cố ý gợi chuyện, rất nhanh bà nói đến một chuyện mới lạ trong huyện La Hoa.
Chủ nhiệm lớp chín của Lý Miên Miên đã bị bắt vào tù vì dính líu đến vụ mưu hại học sinh nữ
Nói đến việc này thì Phan Mỹ Phượng cũng rất thổn thức, lại lấy việc này khuyên bảo Châu Thiện, dặn cô làm chuyện gì cũng không được dễ tin ai, không thể yêu sớm, cho dù muốn yêu sớm cũng nên hỏi ý người lớn, nghe góp ý miễn cho bị người lừa.
Chủ nhiệm lớp của Lý Miên Miên tên là Dương Uy, mấy năm trước mới vừa tốt nghiệp đại học, ba năm trước được mời đến trường trung học số 1 La Hoa, dạy khối ba lớp chín.
Lúc ấy khối ba có một học sinh nữ rất xinh đẹp, hoàn toàn xứng đáng là hoa khôi trường, tên là Từ Phương Nhã. Thường hay có học sinh nam ở lớp khác lén chạy đến cửa khối ba chỉ để ngắm nhan sắc của nữ thần.
Lớp chín là tuổi tình yêu chớm nở, Từ Phương Nhã nhận được vô số thư tình, nhiều học sinh nam tỏ tình với cô ấy, nhưng cô ấy lại thương thầm Dương Uy nói năng hài hước, trẻ tuổi anh tuấn. Cũng đúng thôi, Dương Uy vừa cao lớn đẹp trai lại chính chắn, hoàn toàn không cùng cấp bậc với đám khỉ con bộp chộp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận