Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 123: Chương 123

Châu Thiện mỗi khi đến một chỗ sẽ gỡ cờ vàng trên cửa sổ xuống, tháo vài chỗ khiến ánh sáng mặt trời chiếu vàng, cô thổi tắt nến.
Hà Vĩnh Chí lo sợ bất an đi theo Châu Thiện lòng vòng hơn một tiếng, cô dừng bước chân nói: “Ông chủ Hà, có phải chỗ này từng có hình không?”
Hà Vĩnh Chí và thầy phong thủy có tiếp xúc nên biết mấy thuật ngữ thông tục như hỏa hình:
“Hỏa hoạn? Không có, nhà khách chỉ chết vài người.”
Châu Thiện lẳng lặng nhìn ông.
Vẻ mặt Hà Vĩnh Chí mờ mịt, ngược lại là tài xế Lão Trần không kiềm được nhắc nhở ông: “Lẽ nào ông chủ đã quên? Trước khi ông chủ mua mảnh đất này”
Hà Vĩnh Chí thế này mới sực tỉnh ngộ, vỗ đầu: “Mảnh đất này trước kia thuộc về một hộ gia đình, về sau bị lửa đốt cháy hết, pháp viện bán đấu giá với giá thấp nên tôi mua về.”
Lửa cháy? Cả gia đình?
Trong lòng Châu Thiện có một suy đoán mơ hồ: “Trận hỏa hình đó đã thu mấy người?”
“Một gia đình bảy người.”
Hành hỏa trong ngũ hành áp thất sát.
Quả nhiên như thế, Thường Đức Minh làm chuyện như vậy không sợ bị quả báo.
Mắt Châu Thiện lóe tia sáng sắc bén.
Châu Thiện miễn cưỡng đè xuống nỗi lòng dao động, lấy ra giấy bút viết xuống mấy hàng chữ: “Trong hai người ai đi mua đồ? Tôi sẽ ở đây siêu độ ác sát."
Lão Trần tự tiến cử: “Tôi đi cho đại sư.”
Châu Thiện gật đầu, đưa tờ giấy cho Lão Trần, Hà Vĩnh Chí thì liếc xéo tài xế, tên đó quả nhiên vẫn sợ.
Lão Trần mặc kệ cú lườm của ông chủ, ông ta sốt ruột muốn ra ngoài hít thở, nơi này thật sự là quá mức âm u lạnh lẽo áp lực.
Lão Trần rất nhanh mua về chu sa, gỗ đào, gạo nếp, vôi, gà trống, chỉ đỏ.
Khi Lão Trần lại vào nhà khách ước chừng là ba, bốn giờ chiều, các cửa sổ đều mở rộng, đã trở nên rộng rãi sáng sủa, tốt hơn ban đầu nhiều.
Lão Trần thả lỏng thần kinh, đi vào thì thấy Châu Thiện ngồi xếp bằng dưới đất, Hà Vĩnh Chí thì ngồi xổm bên cạnh hút thuốc.
Khi Lão Trần lại gần, Châu Thiện cảm thụ được, cô mở mắt ra nói: “Lại đây.”
Châu Thiện đâm thủng một lỗ nhỏ trên túi vôi, rải một vòng rậm rạp trên sàn nhà khách, mở đàn làm phép trong căn phòng năm xưa cô gái kia bị hại.
Năm đó bảy âm phách đều bị Thường Đức Minh bắt đi, để lại oán khí nhưng không có thanh lọc, dần dà hình thành ác sát, ác sát bám vào người, nhà dữ có linh.
Nơi này xác thực có quỷ, con quỷ đó là thứ quanh năm bị âm sát bao vây mà hình thành hung linh nhà khách.
Vạn vật có linh, cỏ cây đều có thể thành tinh, huống chi những căn phòng trực tiếp tẩm trong hai khí âm dương, khi âm khí hoặc dương khí quá thịnh phá vỡ cân bằng thì căn phòng bị ảnh hưởng lâu năm có lẽ sẽ có linh.
Oán khí của bảy người chết bám vào nhà khách, mỗi khi đến buổi tối ngày mười lăm tháng bảy là lúc âm khí nặng nhất, nhà khách sẽ biến thành hiện trường vụ án năm xưa, tái hiện thảm kịch trần gian.
Cô gái kia chắc là trong giấc ngủ bị vô danh nghiệp hỏa đốt chết.
Nếu không giải quyết e rằng chỗ nhà dữ này sẽ hại chết càng nhiều người.
Châu Thiện thiết lập pháp đàn, lại tùy ý dán mấy lá bùa lên tường, sau đó dùng chỉ đỏ cột cánh và móng của gà trống, đặt nó lên pháp đàn.
Châu Thiện nhanh chóng lấy kiếm gỗ đào chặt đầu gà trống, con gà chết ngay lập tức, cô lấy ra cái chén nhỏ hứng đầy một chén máu gà, đổ thêm chu sa, rót nước vào khuấy.
Châu Thiện nhúng bút lông vào máu chu sa bắt đầu vẽ trên khúc gỗ đào, bút như rồng rắn bò, mắt bắn ra linh quang, miệng mặc niệm: "Lâm · binh · đấu · giả · giai · trận · liệt · tiền hành, cấp cấp như luật lệnh, thành!"
Chú ngữ thốt ra, máu chu sa lập tức đổ vào nét vẽ, thấm vào gỗ đào.
Châu Thiện thở phào, đặt bốn khúc gỗ đào vào bốn góc phòng theo vị trí tứ tướng.
Sau đó Châu Thiện lôi con mèo trong bao tải ra, cởi trói cho nó, nhẹ nhàng ném ra ngoài cửa: “Đi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận