Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 128: Chương 128

Phó Kỳ Thâm cầm mấy cuốn sổ, khí chất của cậu cao sang, làn da trắng trẻo, Châu Thiện nhìn thoáng qua đã tập trung vào vết đỏ tươi trên cổ tay của cậu.
Phó Kỳ Thâm đưa cuốn tập cho cô:
“Mấy ngày nay cậu cứ xin phép nghỉ, đây là bút ký bài học, bảy ngày này cậu hãy xem nó mà học.”
Châu Thiện nhướng mày, có chút chần chừ, nhưng vẫn vươn tay nhận lấy:
“Cảm ơn.”
Phó Kỳ Thâm mím môi nói:
“Tớ có ghi phương pháp quy nạp tổng kết phương trình, cậu nhớ xem.”
Phương trình toán học là sở đoản của Châu Thiện, hoặc nói đúng hơn tất cả chữ cái đều là sở đoản của cô, chục triệu năm qua cô chỉ biết vạch ngang vẽ dọc, mới học chữ cái được vài năm, đối với sinh mệnh lâu dài của cô thì tựa như phù dung sớm nở tối tàn, cho nên những chữ này giống như nòng nọc bơi qua bơi lại trong đầu, Châu Thiện mãi không học được.
Phó Kỳ Thâm rất có lòng, ngu dốt như Châu Thiện cũng nhận ra tấm lòng đó, cô cười mắt híp thành vầng trăng khuyết:
“Lớp phó vất vả.”
Phó Kỳ Thâm chỉ hờ hững liếc qua cô, cõng ba lô màu đen của mình đi ra ngoài.
Châu Thiện nhìn, nụ cười trên mặt nhạt bớt.
Lúc hai người mới gặp, Châu Thiện từng mở tuệ nhãn một lần với Phó Kỳ Thâm, người này thiên đình no đủ, ngũ nhạc triêu củng, mệnh giao hoa cái, là tướng cực quý.
Nhưng vừa rồi Châu Thiện lần thứ hai xem Phó Kỳ Thâm thì toàn thân của cậu hồng mông tử khí, đỉnh đầu tràn ngập vận đạo tử khí, cô muốn nhìn kỹ cái khác nhưng tràn ngập khói trắng mênh mông, không xem được.
Tại sao vận đạo của một người sẽ phát sinh biến đổi nghiêng trời lệch đất như vậy? Tướng mạo cũ của Phó Kỳ Thâm tuy rất quý, nhưng cũng chỉ là rồng phụng trong cõi người, chẳng qua là cả chục nghìn người không có một người như vậy, tuy thưa thớt hiếm có nhưng trong cõi người vẫn tìm được.
Vừa rồi Châu Thiện ngẫu nhiên nhìn thấy tử khí mênh mông kia sẽ không thuộc về phàm nhân nho nhỏ.
Đó là linh tướng, chỉ có từ Đại La Kim Tiên mới có.
Châu Thiện thầm hoảng sợ, vội chạy theo muốn xem kỹ hơn, lại thấy trên người Phó Kỳ Thâm không còn những tử khí đó, sương mù xám mông lung bao vây cậu, cả người như ở trong mây, khiến người khó thấy rõ.
Châu Thiện thầm nghi ngờ, bấm đốt tay tính thử, khi cô làm như vậy thì cổ họng trào máu.
Người xem tướng số không thể tự tính cho mình, vì tổn hại âm đức. Chỉ có một khả năng, vận đạo của Phó Kỳ Thâm có tương quan chặt chẽ với cô, nên hiện giờ cô không thể tính ra cái gì, còn bị cắn ngược.
Được đến kết luận này, Châu Thiện bình tĩnh lại, tính không ra thì thôi, cô không phải loại người cố chấp nhất định phải cầu đáp án bằng được.
Dù sao đây không phải tai họa gì.
Châu Thiện cõng ba lô mới ra cổng trường thì bị người chờ dài cổ ở ngoài trường học chặn đường:
“Đại sư, cứu mạng!"
Châu Thiện buồn cười nhìn Cam Viễn quấn băng vải kín đầu:
“Hả, đại sư gì? Tôi rõ ràng chỉ là lừa bịp giang hồ không ra hồn.”
Cam Viễn nghe vậy lỗ tai nóng ran, cắn răng nói: "Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, hy vọng đại sư bao dung."
Châu Thiện bĩu môi:
“Cảm ơn, tôi không muốn bao dung, ông hãy đi tìm người khác giỏi hơn đi."
Nghe vậy, người đàn ông cao lớn vạm vỡ không kiềm được vành mắt đỏ rực, bùm một tiếng quỳ trước cổng trường:
“Cầu đại sư cứu mạng."
Cam Viễn dập đầu bốp bốp xuống đất.
Giờ đang là lúc học sinh trường trung học số 1 nghỉ, dòng người dày đặc, cổng trường đông đúc người qua lại, ít nhất có mấy trăm người, Cam Viễn làm động tĩnh lớn như vậy, thoáng chốc có vô số ánh mắt nhìn về phía hắn.
Châu Thiện có chút lúng túng, vành tai nhỏ xinh ửng hồng.
Châu Thiện không ngờ Cam Viễn sĩ diện cùn mà lại làm ra hành động như thế.
Trong mấy ngày này, trên công trường phát sinh càng lúc càng nhiều chuyện, tối hôm đó không chỉ mình Cam Viễn gặp ma, mấy công nhân khác cũng nhìn thấy dị tượng ở công trường. Trước tiên là một công nhân nửa đêm thức dậy nhìn thấy trong núi rừng phương xa có vô số lửa ma trơi sáng lên, ngày hôm sau bọn họ phát hiện thức ăn mới mẻ hôm qua vừa chọn mua đều thối rữa, bao gồm bột mì đều có giòi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận