Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 140: Chương 140

“Chú thật sự nghĩ như vậy?” Ánh mắt của Châu Gia Bình giống như chiếc đèn tụ quang soi rõ ý đồ xấu xa trong tim Châu Gia Xương.
Châu Gia Xương đỏ mặt, sau đó ưỡn ngực dõng dạc nói:
“Mẹ bị trúng gió ở chỗ của anh, anh không chăm sóc thì ai chăm sóc?”
Châu Gia Xương đã sớm gai mắt ông anh người tốt này lâu rồi, rõ ràng cùng một mẹ, tại sao hắn ta luôn xui xẻo như vậy, còn Châu Gia Bình thì chuyện gì cũng vừa ý?
Nhưng người anh ruột luôn thành thật hiền lành của hắn ta không đồng ý ngay, mà là sâu thẳm nhìn Châu Gia Xương, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Cuộc đời của Nhiêu Xuân Cầm có lỗi với nhiều người, không hiền từ với con gái, bất nhân với con dâu, bất hiếu với cha mẹ chồng và cha mẹ ruột, càng đánh mắng đanh đá với chồng mình. Nhưng bà ta đối với đứa con út Châu Gia Xương thì ước gì moi tim gan ra cho hắn ta. Nhiêu Xuân Cầm liều mạng hút máu từ con trai cả vì muốn cho con út sống sung sướng một chút, từ nhỏ đến lớn không động một móng tay của con út, có thịt thì dù phải lặn lội đường núi mười tám km cũng quyết tâm mang về cho con út ăn.
Châu Gia Bình vẫn luôn thầm ghen tỵ người em này, nhưng duyên phận giữa người với nhau luôn kỳ lạ như vậy, ông hiếu thảo đến mấy cũng không bằng một câu ‘mẹ’ mà Châu Gia Xương gọi lúc đau đầu nhức óc. Châu Gia Bình làm nhiều cỡ nào, trong mắt, trong lòng Nhiêu Xuân Cầm vẫn chỉ có con út.
Dần dà Châu Gia Bình cũng lạnh lòng, sau khi ông kết hôn thì hoàn toàn cắt đứt chút hy vọng xa vời với cha mẹ trong nhà.
Nhưng giờ đây người em này tỏ thái độ sốt ruột muốn xa lánh mẹ khiến ông cảm thấy vô cùng buồn cười.
Tất cả những gì Nhiêu Xuân Cầm kiếm được đều cho Châu Gia Xương, vì ông là con trai cả nên không có cái gì. Nhưng hãy nhìn xem, bà ta thương hắn ta đến đâu, chờ khi bà ta già đi không thể động đậy thì ở trong mắt hắn ta còn không bằng đống rác ở góc đường, ít nhất có người hốt rác tới dọn rác.
Châu Gia Xương bị ánh mắt của Châu Gia Bình làm đỏ mặt, nhưng hắn ta ngẫm nghĩ lại, ung dung nói:
“Anh trai, đừng nói là anh không đồng ý nhé, mẹ bị anh hại ra nông nỗi này.”
Châu Gia Bình bình tĩnh nhìn hắn ta:
“Chú dựa vào cái gì nói mẹ bị tôi hại?”
Châu Gia Xương bị nghẹn, cố cãi lại:
“Lúc mẹ ở nhà còn khỏe mạnh, vừa tới nhà của anh đã xảy ra chuyện, không phải anh hại thì còn ai nữa?”
"Vậy sao?" Châu Gia Bình lạnh lùng nhìn hắn ta.
Châu Gia Bình không có phản ứng gì quá lớn với đề nghị của em trai:
“Những việc này về sau bàn lại, chú vào thăm bà ấy trước đi.”
Mặt Châu Gia Bình lạnh băng quay người đi, vừa quẹo qua góc thì thấy con gái không biết đứng trên cầu thang đã bao lâu.
Châu Thiện cười tươi rói:
“Chào chú.”
Châu Gia Xương qua loa gật đầu, đang định đuổi theo ép anh trai phải đồng ý, nào ngờ bước chân rối loạn vấp bậc thang té, gần sống mũi đau nhói.
Hắn ta sờ thì dính đầy máu, Châu Gia Xương mờ mịt cầm chiếc răng cửa gãy.
Châu Gia Bình lửa giận bừng bừng, không nghe thấy động tĩnh ở sau lưng, hầm hừ phất tay áo đi xa. Ngược lại là Châu Thiện vẻ mặt sửng sốt bước nhanh đi xuống muốn nâng lên Châu Gia Xương:
“Chú, sao sơ sẩy vậy.”
“Ư a u á a a.” (Lỗi tại cầu thang của bệnh viện xấu)
Châu Gia Xương đang định cầm tay của cháu gái để đứng lên, nào ngờ cầm hụt, lại té ngã, chỗ sống mũi tiếp tục đau nhức.
Hai chiếc răng cửa bị gãy, Châu Gia Xương kinh khủng nhìn Châu Thiện định nâng tay mình dậy, hắn ta khoát tay vịn lan can đứng lên.
Kỳ quái, chẳng lẽ vì hắn ta vứt bỏ mẹ già nên bị báo ứng?
Châu Gia Xương nhủ thầm, xin Châu Thiện cho bao khăn giấy, ngửa đầu che miệng vội vàng đi phòng khám bệnh tìm bác sĩ.
Châu Thiện vô tội lắc đầu, tiếp đó chạy vào phòng vệ sinh rữa phần tay chạm vào Châu Gia Xương lúc hắn ta lấy khăn giấy, cô rửa hơn chục lần, mãi khi làn da trắng nhăn lại mới ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận