Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 142: Chương 142

Phan Mỹ Phượng hưởng thụ con gái ân cần chăm sóc, tâm tình không tốt cũng đỡ hơn nhiều, khi vào phòng bệnh thì sắc mặt đã trở nên tươi tắn, chẳng qua khi thấy khuôn mặt già của Nhiêu Xuân Cầm thì đổi sang trời âm u.
Châu Thiện một bên mỉm cười, một bên bắn vài luồng âm khí nhập vào thân thể của Nhiêu Xuân Cầm.
Sau khi Nhiêu Xuân Cầm được cấp cứu sống thì thời vận đã thấp nhiều, vài luồng âm khí Châu Thiện càng giống như chất xúc tác, khiến thời vận của bà ta thấp đến mức có thể mắt thường gặp quỷ.
Nhiêu Xuân Cầm thấy Phan Mỹ Phượng đi vào thì kinh khủng trợn tròn ánh mắt, trong khí quản phát ra tiếng ùng ục, giống như bị cái gì ngăn chặn, hai tay quơ quào không trung, cuộn người rúc vào góc:
“Quỷ!”
Tiếng la của Nhiêu Xuân Cầm vừa nhỏ vừa ngọng nghịu, trong phòng bệnh chỉ có một mình Châu Thiện nghe thấy.
Châu Thiện không kiềm được tò mò quay đầu nhìn thoáng qua, khóe miệng co giật.
Nữ quỷ tứ chi duỗi dài vô hạn, hai chân đã leo lên trần nhà, hai tay thì bò dưới sàn, cầm cái giá trước giường bệnh, lộ ra vuốt quỷ màu xanh. Nữ quỷ đảo ngược, đầu dán sát đầu của Phan Mỹ Phượng, thậm chí có một lũ tóc dài rũ xuống che mí mắt của Phan Mỹ Phượng.
Trên khuôn mặt trắng xanh của nữ quỷ trống rỗng, không thấy ngũ quan. Nữ quỷ chậm rãi xoay đầu lộ ra khuôn mặt trắng như bột mì.
Cảnh tượng khiến người sợ hãi, Châu Thiện nhìn thấu con quỷ này tỏa ra mùi ‘dọa người thích thật’!
Nhiêu Xuân Cầm ở bên kia sợ tới mức răng va lách cách, mùi khai nhanh chóng khuếch tán trong phòng bệnh.
Nhiêu Xuân Cầm rên rỉ mấy câu, tay run rẩy bóp cổ thở không ra hơi, trợn trắng mắt, ngất đi.
Chờ khi Nhiêu Xuân Cầm khó khăn lại được cấp cứu tỉnh, nghe con trai út nói thẳng ra đề nghị bà ta ở nhà con trai cả để được chăm sóc thì sắc mặt của bà ta trắng bệch:
“Không!”
Vẻ mặt Châu Gia Xương không kiên nhẫn nói:
“Mẹ, con không có thời gian chăm sóc mẹ, thôi mẹ đi theo anh trai sẽ tốt hơn.”
Châu Gia Xương bỏ lại câu nói này, mặc kệ mẹ ruột con ngươi nở to, vô lực vươn ra hai tay muốn kéo hắn ta lại, hắn ta ngậm thuốc lá, tay phải không kiên nhẫn thò vào túi quần tìm bật lửa, cực kỳ khó chịu đi ra phòng bệnh.
Trên hành lang từ khi nào đã không còn một bóng người, chỉ có ánh sáng từ đèn tiết kiệm năng lượng trên vách tường tỏa ánh sáng màu xanh le lói.
Châu Gia Xương bản năng phát hiện có chút không thích hợp, hắn ta nhanh chóng xoay người định quay về phòng bệnh, lại phát hiện hai bên cửa phòng bệnh không biết đã biến mất từ bao giờ, chỉ còn lại hành lang dài u thâm.
Châu Gia Xương cảm thấy ớn lạnh, không tự giác thụt lùi hai bước, điếu thuốc lá thơm rớt xuống đất, âm thanh nhỏ như vậy vẫn vọng lại hồi âm trong hành lang dài.
Châu Gia Xương hơi run, răng mới được gắn vào va lách cách vào nhau:
“Ai làm? Đi ra cho bố!”
Hành lang rất yên lặng, yên lặng đến không nghe thấy một chút âm thanh.
Nhưng mà rất nhanh liền có tiếng sột soạt lọt vào màng tai, rộng rạp giống như động vật nhỏ bé bò nhanh qua.
Châu Gia Xương khó khăn nuốt nước miếng, run giọng nói: "Là ai đang giả thần giả quỷ?"
Tiếng hỏi của Châu Gia Xương ngừng bặt, ngẩng đầu kinh khủng nhìn trần nhà mọc đầy dây leo, rêu xanh, dấu vết laong lổ khắp nơi.
Chỗ kẽ hở giữa trần nhà và vách tường dần tuôn ra dấu đen lấm tấm, màu đen vẫn đang lan tràn.
Châu Gia Xương ôm đầu run rẩy nhìn lên, mới phát hiện đó là từng cục tóc. Tóc đen bò lên khắp trần nhà, từng lũ lan tràn hai bên vách tường, dây leo màu đen rũ xuống từng cục chen chúc nhau.
Tóc đen từ trần nhà chậm rãi bò xuống vách tường, lại lan xuống sàn, có lọn tóc lặng lẽ quấn lấy mắt cá chân của hắn ta.
Châu Gia Xương chậm chạp ý thức được điểm này, kinh khủng hét rầm lên, liều mạng muốn tránh thoát tóc trói buộc, lại phát hiện lọn tóc kia vô cùng cứng cỏi, trong lúc hắn ta giãy giụa thì có càng nhiều tóc tuôn ra trói chặt hắn ta tại chỗ.
Châu Gia Xương bùm một tiếng quỳ xuống, giọng nghẹn ngào:
Bạn cần đăng nhập để bình luận