Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 143: Chương 143

“Là vị thần tiên đại nhân nào? Châu Gia Xương này luôn chăm chỉ hết lòng thắp nhang, chưa từng đắc tội các người, cầu xin các người hãy bỏ qua cho tôi!”
Châu Gia Xương nói xong mặc kệ có hiệu quả hay không, dập đầu xuống đất cốp cốp.
Ánh đèn lấp lóe, chút tia sáng cuối cùng bị tóc che kín, chỉ để lại bóng tối vô biên vô hạn.
Tiếng sợi tóc điên cuồng lan tràn khiến người nghe da dầu tê dại, nhưng loáng thoáng còn có một loại tiếng động khác truyền đến.
Châu Gia Xương lắng tai nghe, đó là từng tiếng rú thê lương:
“Bất hiếu, bất hiếu, bất hiếu "
m thanh kia dường như là của mẹ!
Trong óc Châu Gia Xương lóe tia sáng, sự tình hôm nay nhanh chóng xâu chuỗi lại.
Trán Châu Gia Xương rịn mồ hôi:
“Tôi sai rồi, tôi không nên bỏ lại mẹ của mình, tôi đã sai”
Trong hành lang vẫn vọng lại tiếng quỷ khóc sói hú âm u.
Đời Châu Gia Xương chưa từng chật vật như vậy, hắn ta sợ hãi suýt khóc:
“Chờ bà ấy khỏe tôi sẽ rước về nhà chăm sóc.”
Châu Gia Xương vừa dứt lời, gió âm u bỗng ngừng.
Sau đó bóng tối rút đi, lại thấy ánh sáng, trước mắt Châu Gia Xương vẫn là hành lang bệnh viện người qua kẻ lại, nhiều bệnh nhân và người nhà nghi ngờ nhìn Châu Gia Xương quỳ dưới đất.
Châu Gia Xương ướt sũng từ đầu tới chân, giống như mới được vớt lên từ trong nước, trên người vẫn đang túa mồ hôi lạnh.
Hai chân Châu Gia Xương con run lẩy bẩy, cố gắng bình tĩnh vịn vách tường đứng lên, hung hăng quát nạt cụ già tò mò nhìn mình:
"Nhìn cái gì!"
Ngoài cửa sổ hành lang trời sáng sủa, nhưng thân thể run rẩy nhắc nhở Châu Gia Xương rằng mọi thứ vừa rồi tuyệt đối không phải là mộng.
Châu Gia Xương căng thẳng nhìn bốn phía, lại không phát hiện có gì kỳ lạ, trong lòng hắn ta không ngừng kêu khổ.
Châu Thiện đợi hắn ta rời đi mới bước ra từ góc quẹo, khóe môi cong lên nụ cười hờ hững:
“Ngươi cũng giỏi hù người đấy.”
Nữ quỷ tên là Mộc Tông, đang ngoan ngoãn bay sau lưng Châu Thiện, nghe khen thì cười thẹn thùng:
“Ta chỉ biết dọa người thôi.”
Mộc Tông ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy, cái gì đều không học được, chỉ biết đủ trò hù người.
Mới rồi Mộc Tông dùng tay che mắt của Châu Gia Xương, rồi thổi một hơi vào hắn ta, thứ hắn ta nhìn thấy là thứ cô ấy muốn cho xem.
Châu Gia Xương chạy vào chùa xin bùa bình an, lại mời hòa thượng xem tướng cho mình, nhưng đám hòa thượng này nhìn không ra cái gì, tức giận đến nỗi hắn ta tung chân đá vào hòm công đức, hậm hực chuẩn bị quay lại bệnh viện bàn với anh trai việc đón Nhiêu Xuân Cầm về nhà hắn ta.
Trong lòng Châu Gia Xương có nhiều tính toán, hiện tại hắn ta không có công việc ổn định, nếu chăm sóc cả Nhiêu Xuân Cầm thì có thể ngang nhiên không làm việc, đến lúc đó chắc chắn anh trai sẽ không bỏ mặc hai mẹ con.
Vậy xem ra rước mẹ về nhà cũng không tệ lắm.
Châu Thiện không biết tính toán của Châu Gia Xương, dù biết cũng chỉ khịt mũi khinh bỉ, cô không thích ở trong bệnh viện, vội vàng đi ra ngoài.
Kết quả vừa đến sảnh lớn thì đụng phải một người phụ nữ.
Người phụ nữ tuổi trạc ba mươi, cầm một tờ đơn đang định lên lầu. Châu Thiện va vào người phụ nữ suýt làm người ta ta té xuống, may mà cô kịp vươn tay bắt lấy cổ tay của người phụ nữ.
Người phụ nữ liếc cô một cái, không nói gì, tiếp tục lên lầu.
Châu Thiện dừng lại bước chân, nghiêng đầu nói một câu: “Đi đường cẩn thận một chút, đừng làm tổn thương em bé trong bụng của cô.”
“Thường ngày chú trọng làm việc thiện tích đức, nếu không thì trên trời sẽ lấy đi phúc báo của cô.”
Ngô Uyển Thanh nghe vậy toàn thân rung lên, phản xạ vươn tay bảo vệ bụng của mình.
Cô ấy có thai?
Không thể nào, cô ấy mắc bệnh buồng trứng đa nang, kết hôn bảy, tám năm nhưng không sinh được đứa con nào, em bé đã trở thành tâm bệnh của cô ấy.
Ngô Uyển Thanh quay đầu định hỏi cái gì, nhưng thiếu nữ vừa rồi đã sớm rời đi.
Ngô Uyển Thanh mím môi, nửa tin nửa không chạy đi phụ khoa đăng ký khám.
Rất nhanh có kết quả kiểm tra, phôi thai tử cung của cô ấy đã đậu hơn một tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận