Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 150: Chương 150

Lúc này mọi người trên khán đài không khỏi xôn xao, chạy đường dài quan trọng nhất là tiết kiệm sức lực, Châu Thiện lần này sợ là tiêu rồi.
Mấy lớp của đội thể chất thậm chí còn huýt dài từng hồi, chỉ đợi Châu Thiện chạy không tới hai vòng đã nằm lăn ra trên đường chạy.
Nhưng cảnh tượng trong dự liệu của bọn họ lại mãi không xuất hiện.
Một vòng, hai vòng, ba vòng......Châu Thiện đang chạy, cô vẫn đang chạy, cô vẫn cứ duy trì tốc độ đều đặn......đang chạy.
Khắp sân hầu như không ai có thể theo được bóng lưng của cô, chỉ có thể bất lực nhìn theo từng cái tàn ảnh cô lướt qua bên người mình một cách điềm tĩnh.
Ồ, không đúng, còn có Phó Kỳ Thâm đang cầm nước và khăn không nhanh không chậm bám theo đằng sau.
Châu Thiện gần như đã ép hết tiềm năng trong cơ thể mình ra, nếu cô còn muốn tăng tốc, thì phải dùng đến pháp lực, điều này không khỏi quá bất công đối với những học sinh này.
Cô dùng đuối mắt liếc về bên cạnh một cái, lại phát hiện Phó Kỳ Thâm vẫn đang nhẹ nhàng chạy cùng chỗ không xa mé bên người cô.
Kỳ lạ, đây còn là đại thiếu gia trói gà không chặt trong truyền thuyết đó không?
Trong lòng Châu Thiện không khỏi thay đổi cách nhìn đối với vị đại thiếu gia ăn sung mặc sướng trong lời người khác kia.
Khi những người của đội thể chất vừa mới chạy đến vòng thứ bảy trên đường chạy bốn trăm mét, Châu Thiện đã chạy đến vòng thứ mười, mà lúc này, cô vẫn duy trì tốc độ đều đặn, chỉ là sắc mặt hơi đỏ, hơi thở dốc.
Khi cô chạy đến vòng cuối cùng, đột nhiên cả người như con diều đứt dây lao về phía trước, ngã xuống đất.
Chỗ ngực đột nhiên truyền tới một cơn đau dữ dội ép cô ngã xuống đất, Châu Thiện vẫn chưa phản ứng lại, liền nhìn thấy trước mắt nhanh chóng lướt qua một cái bóng trắng: “Châu Thiện?!”
Cô lại bình tĩnh đẩy đôi tay đang muốn đỡ cô của Phó Kỳ Thâm ra rồi ngồi dậy, trên mặt không nhìn ra chút gì khác lạ, phủi bụi trên người xuống, cũng mặc kệ thầy cô bạn học đang căng thẳng chạy tới chỗ cô, lạnh giọng nói: “Tớ có chút chuyện, cậu đối phó ở đây trước đã.”
Sau đó, Châu Thiện quay người ra sức chạy ra bên ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của Phó Kỳ Thâm.
Tất cả mọi người đều bị hành động này của cô làm cho sửng sốt, mấy thành viên của đội thể chất phía sau cô đều ngây ngốc dừng bước nhìn theo bóng lưng rời đi của Châu Thiên, đến khi nghe thấy tiếng còi của trọng tài mới bừng tỉnh tiếp tục cuộc thi của mình.
Châu Thiện chạy một mạch ra phía ngoài sân thể dục, vịn vào cây “ộc” một tiếng ói máu ra, tâm thần chấn động không thôi.
Cô thở hổn hển mấy hơi, rất nhanh đã ổn định tâm thần, xem ra —— có một số yêu ma quỷ quái muốn đối phó với cô.
Tất cả học sinh đều tập trung trên sân thể dục, xung quanh không có người, Châu Thiện mặc kệ mọi thứ, nhảy lên mấy phát, bay thẳng lên ký túc xá ở tầng sáu, sau đó lao lên người rút pháp khí ra bắt đầu ngồi thiền.
Trước đó trong cuộc thi, bởi vì muốn nhẹ người ra trận nên không có chút chuẩn bị và phòng ngự, cho nên mới bị người ta ám toán được, nhưng nếu cô đã phản ứng kịp, vậy thì......
Đối diện bất kể là người hay quỷ, đều ngoan ngoãn chờ chết cho cô.
Châu Thiện lấy trong đồ đạc ra một chiếc gương đồng và ba đồng xu, đặt đồng xu lên gương đồng theo thứ tự, sau đó lấy dao găm tùy ý cứa vào cổ tay, nhỏ ba giọt máu vào lỗ đồng xu.
Ba đồng xu đó rất nhanh bắt đầu tự mình di chuyển trên gương đồng, ba luồng ánh sáng đỏ chầm chậm dâng lên trong lỗ đồng xu.
Cô dùng gương đồng nhắm chuẩn vào mình, ba luồng ánh sáng chầm chậm di chuyển trên người cô, khi di chuyển đến ngực đột nhiên ngưng trệ không chuyển động.
Châu Thiện hiểu ý, xoay chuyển hướng của gương đồng, trực tiếp nhắm thẳng vào ngực.
Có một điểm đen từ ngực cô bay ra ngoài, bị luồng ánh sáng thu vào trong gương đồng, nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, cô lấy ra một lá bùa vàng, nặng nề dán trên gương đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận