Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 154: Chương 154

Ngô Uyển Thanh đã bị mấy lời châm chọc mỉa mai trước đó của hội chị em kích thích đến phát điên, cái từ mẹ chồng này kích thích cô ta: “Bà già đáng chết đó sao không chết sớm một chút, bà ta chết sớm một ngày tôi sẽ được sống yên ổn một ngày, có bản lĩnh thì đi chết đi.”
Lúc Chân Quảng nghe đến đoạn này, tay phải nhấc lên, muốn tát một cái thật mạnh lên mặt cô ta.
Ngô Uyển Thanh sau mới ý thức được lời trong lòng không nên nói đã nói ra hết rồi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bàn tay của Chân Quảng khi còn cách mặt phải cô ta ba bốn centimet lại đột nhiên dừng lại, anh ấy cười khổ nói: “Thì ra cô và mẹ tôi đã đến mức một mất một còn rồi.”
Ngô Uyển Thanh ý thức được bản thân đã làm một chuyện ngu ngốc tày trời, lập tức phản ứng lại, cũng không làm loạn nữa, kéo cổ tay ánh ấy khổ sở cầu xin: “Không, chồng ơi, đầu óc em lúc ấy không phản ứng kịp, nói năng linh tinh.”
Đều là sự sủng ái và nuông chiều vô điều kiện của Chân Quảng mấy năm nay mới khiến cô ta không kiêng nể gì, không chỉ cô ta, mẹ và em trai cô ta, đều coi Chân Quảng là đồ nhu nhược và đối tượng có thể tùy ý bóc lột, mà quên rằng, người đàn ông trước mắt này cũng có tính khí, cũng có cấm địa không thể động vào.
Chân Quảng mặt không chút biểu cảm rút tay mình ra khỏi tay cô ta: “Tôi thấy để cô sống lâu trăm tuổi, chúng ta tốt nhất vẫn nên ly hôn đi.”
Kết hôn bảy tám năm rồi, Chân Quảng trước giờ chưa từng nhắc đến hai chữ ly hôn, cũng không cho phép cô ta nhắc.
Ngô Uyển Thanh hoảng sợ lắc đầu: “Em không!”
Lúc cô ta nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của chồng, đột nhiên sinh ra sự khủng hoảng to lớn, mẹ thở ngắn than dài, em trai oán trách cô ta kém cỏi, “hội chị em” bề ngoài an ủi nhưng thực tế tâm thái đang vui sướng xem trò cười đều ùn ùn kéo đến......
Không, cô ta không thể ly hôn, ngoại trừ cái tiếng bà Chân này ra cô ta chẳng có gì cả, không thể đến cái này cũng mất đi.
Chân Quảng hờ hững nhìn cô ta một cái, không chút lưu tình quay người rời khỏi.
“Chuyện ly hôn, chúng ta tốt nhất vẫn nên tìm luật sư trao đổi.”
Lúc Ngô Uyển Thannh nghe thấy thế trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã bệt xuống đất.
Nhìn thấy váy hoa nhỏ kêu khóc chạy theo chồng, đám đông vây quanh xem náo nhiệt một hồi lòng cũng thỏa mãn, từng tốp từng tốp tản ra.
Trong thời gian xem náo nhiệt Châu Gia Xương cũng đã hút được điếu thuốc, sắc trời đã tối, hắn ta cũng không trì hoãn thêm, trực tiếp gọi một chiếc xe ba bánh về nhà.
Mấy ngày hắn ta ở trại tạm giam, Nhiêu Xuân Cầm ở bệnh viện mấy ngày, lại cãi nhau một trận với con dâu lớn, sau đó bị Châu Gia Bình thấy đau đầu đưa về quê, Châu Gia Bình còn mời em dâu Nhiêu Xuân Cầm đến chăm sóc bà ta.
Có điều mấy hôm nay nhà em trai Nhiêu Xuân Cầm đang thu xếp để thu gặt lúa muộn, bà ta gắng gượng đến ngày Châu Gia Xương ra ngoài liền trở về, cho nên hiện giờ chỉ có một mình Nhiêu Xuân Cầm ở nhà.
Châu Gia Xương đặt vịt quay lấy từ nhà anh trai về đặt lên bàn, nghĩ đến việc đi đến cửa hàng nhỏ trong thôn mua một chai rượu trắng năm tệ, sau đó bóc một đĩa đậu phộng, thưởng thức món vịt quay, rượu trắng và đậu phộng, đúng là quá đã.
Hắn ta lười nhác gọi với một tiếng vào nhà trong: “Mẹ, con để vịt quay lên bàn rồi, nếu mẹ có nghe thấy tiếng con mèo con chó gì đó nhớ lên tiếng, đừng để mấy con súc sinh đó quắp vịt quay đi mất.”
Nhà trong truyền tới một tiếng ừ hứ nhẹ, Châu Gia Xương coi như mẹ hắn đã đồng ý rồi, móc ra năm đồng xu trong ngăn kéo tung lên rồi giơ tay bắt lấy, đang định đi ra ngoài.
Sau lưng lại đột nhiên truyền tới một trận gió tanh, hơi lạnh xẹt qua sau gáy hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận