Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 155: Chương 155

Châu Gia Xương lại nhớ tới cảnh tượng gặp quỷ của mấy ngày trước, sau cổ không kìm được lạnh hơn.
Hắn ta run rẩy chậm rãi liếc khóe mắt qua, sau lưng, vẫn là căn nhà, bàn bát tiên, ghế dài......không có nữ quỷ đáng sợ gì cả.
Châu Gia Xương thở phù một hơi, trực tiếp xoay đầu qua, lần này lại ngây ngẩn cả người.
Đĩa vịt quay hắn ta vừa đặt ngay ngắn trên bàn, đã không cánh mà bay.
Châu Gia Xương mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn một cái, lại nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị nhất trong cuộc đời.
Cơ thể của mẹ hắn, Nhiêu Xuân Cầm đang quấn quanh thanh xà dày nhất trên nóc nhà chính như thể bà ta không có xương, đích thực là quấn, quấn hẳn một vòng.
Ánh mắt Nhiêu Xuân Cầm cũng có chút không đúng, nhợt nhạt, nhìn chằm chằm, lòng đen của mắt đã thu hẹp lại rất nhiều, đang nhìn lên trời, chỗ cổ họng phồng lên một đống to đùng, như thể đang nuốt thứ gì đó.
Người dân thôn Hoàn Khê rất nhanh cũng đều đã nghe nói chuyện lạ xảy ra ở nhà họ Châu này, nhao nhao chạy tới xem chuyện mới lạ.
Bà cụ Nhiêu vốn vẫn đang trừng đôi mắt tinh quang bắn tung tóe quét qua đám đông, nhưng đột nhiên mặt bà đờ đẫn, bịch một phát ngã ra khỏi thanh xà, nằm sấp xuống đất bất động.
Thế nên đám đông lại chân tay luống cuống đưa bà ta đến bệnh viện.
Khi đưa tới bệnh viện, sắc mặt bà cụ đã xanh mét hơi thở thoi thóp, bác sĩ rất nhanh đã phát hiện cổ họng bà ta có vật lạ, cần phải làm phẫu thuật. Nhưng vừa đẩy vào phòng phẫu thuật không lâu, bác sĩ đeo khẩu trang đã ra ngoài, đầy nuối tiếc nói với người nhà, người bệnh vì bị xương vịt chọc thủng, hơn nữa xương khớp toàn thân đều phát hiện bị lệch nhiều, đã không chữa được mà tử vong.
Lúc nghe thấy tin tức này, Châu Gia Xương có chút ngơ ngác.
Cái nhà này gần đây liên tục xảy ra chuyện, chẳng lẽ thật sự như Phàn Tiên Cô nói Châu Thiện là sao chổi? Nhưng Phàn Tiên Cô bị rắn độc mà mình nuôi cắn chết một cách kỳ lạ, lời bà ta nói thật sự có thể tin sao? Đầu óc Châu Gia Xương trước giờ đơn giản, ngay lúc này cũng có nghi ngờ sâu sắc.
Nhưng mà không đợi hắn ta suy nghĩ thêm, Châu Gia Xương liền vì lo liệu tang sự mà bị cướp lấy phần lớn sự chú ý. Phong tục của Trung Quốc coi trọng hỷ và tang nhất, đặc biệt là chuyện tang này, người chết quan trọng nhất, càng không thể sơ sài. Hắn ta thật ra cũng muốn đẩy chuyện hậu sự này cho Châu Gia Bình, nhưng anh trai lại rất lâu rồi không ở trong thôn, người lo liệu việc nhà ở quê hiện giờ là hắn, nếu hoàn toàn bỏ mặc không lo cũng nói không xong.
Vì để tham gia tang lễ của Nhiêu Xuân Cầm, Châu Thiện xin nghỉ về thôn Hoàn Khê một lần.
Lần trước lúc tới đây cô vẫn đang học cấp một, phá giải thuật Tục hồn tụ mệnh của con trai lớn nhà họ Hứa thi triển ở chỗ này, hiện giờ quay về lần nữa, lại có chút cảm khái cảnh còn người mất.
Phong tục của huyện La Hoa cần phải quàn ba ngày mới có thể đưa tang, ngày thứ nhất canh đêm, ngày thứ hai nhập quan, ngày thứ ba tổ chức tang lễ, ngày thứ tư mới đưa tang, còn phải dùng phương pháp chôn.
Cha mẹ đều đã về thôn Hoàn Khê trước cô một bước, Châu Thiện đến hôm canh đêm mới tới.
Nhà cũ họ Châu khá lớn, có một gian chính với ba căn nhà ở hai bên bức tường đổ nát, có hai gian chái đông và tây khép nhà chính lại, thi thể của Rao Chunqing được đặt trên một tấm phản trong gian chính, bốn mặt đều phủ vải trắng lờ mờ, trước linh vị còn có hai ngọn nến trắng đang cháy.
Châu Thiện và Phan Mỹ Phượng cùng ở tại gian nhà phía tây, cô vốn dĩ còn muốn đi xem mặt bà nội kia lần cuối cùng, Phan Mỹ Phượng lại sống chết không cho cô đi xem, ra sức lẩm bẩm Nhiêu Xuân Cầm chết kỳ quái cỡ nào, trẻ con tốt nhất đừng nên đi xem.
Bà ta đích thực chết rất kỳ quái, người vốn dĩ thân dưới tê liệt đột nhiên linh hoạt tự mình quấn lên xà nhà như rắn, hơn nữa còn vì nuốt tươi một con vịt quay mà bị nghẹn chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận