Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 157: Chương 157

Châu Gia Bình trước là dưới chân mềm nhũn, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu bỏ chạy, còn không quên kéo theo Châu Gia Xương đang nằm ngủ trên ghế dài: “Ra ngoài, mau ra ngoài.”
Châu Gia Xương mơ mơ hồ hồ vẫn còn đang ngủ, bị anh trai kéo tọt từ trên ghế xuống, vật nặng đập xuống đất truyền ra tiếng vang ầm ầm.
Cùng lúc ấy, âm thanh trước đây khó nghe thấy của bầy rắn trở nên to hơn, hầu như chỗ nào cũng đều nghe thấy tiếng rít của loài rắn.
Châu Gia Xương cũng là người can đảm, sau khi tỉnh táo lập tức chạy đến gian nhà phía đông lấy chiêng trống ra gõ, vừa lớn tiếng hô hào với làng xóm chung quanh: “Có rắn, có rắn.”
Tiếng chiêng trống nửa đêm đặc biệt lớn, sơn thôn yên tĩnh rất nhanh đã bị gọi dậy, người tốp năm tốp ba khoác quần áo đi tới nhà họ Châu.
Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy, lối ra nhà chính đã bị rắn chặn cứng ngắc, song cửa sổ cũng bị bầy rắn quấn dày đặc, trông thấy mà tê hết cả da đầu.
Những người này cũng là lần đầu tiên thấy nhiều rắn như vậy, lập tức đều bó tay không có cách nào.
Đối phó với nhiều rắn như vậy hùng hoàng khẳng định là không có tác dụng, dùng lửa tấn công cũng không được, chưa nói tới kết cấu chính của nhà cũ đều dựa vào vật liệu gỗ chống đỡ, đốt một cái chỉ sợ sẽ thiêu rụi cả gian nhà phía đông, mà có thể còn liên lụy đến hàng xóm, chỉ nói riêng thi thể của Nhiêu Xuân Cầm vẫn còn trong đó mà, cũng không thể một mồi lửa thiêu luôn bà ta chứ.
Thôn dân tới trong lòng đều đang lẩm bẩm, cái bà cụ Châu này, lúc chết như một con rắn, chết rồi còn có nhiều rắn tới như vậy, không phải là xà tinh ở nhà nào đến đầu thai chuyển thế chứ.
Đang lúc đám đông bốn mắt nhìn nhau, Châu Thiện lại đang ngáp khoác áo khoác đi ra ngoài.
“Náo nhiệt thật đấy.” Cô uể oải vươn vai.
Cô khịt khịt mũi, rất nhanh đã ngửi thấy trong không khí truyền tới một khí tức khác: “Rắn?”
Châu Gia Bình vội vàng giơ tay gọi cô: “Thiện Thiện mau tới đây, con ở gần chỗ đó quá rồi.”
Gian nhà phía tây ở gần nhà chính nhất, còn cách một khoảng tới chỗ những người khác. Phan Mỹ Phượng không bận tâm gì nữa, chuẩn bị chạy tới kéo cô trở về.
Châu Thiện lại nhấc chân đi thẳng vào trong nhà chính: “Ta ghét rắn.”
Phan Mỹ Phượng nhìn thấy mà rét lạnh, lập tức gào lên xé ruột: “Thiện Thiện!”
Lại thấy Châu Thiện khéo léo kiễng chân treo một cái túi thơm lên khung cửa: “Con không sao, mẹ, không phải nói rắn sợ ngải cứu sao? Con treo cái túi thơm đuổi rắn.”
Phan Mỹ Phượng lần này lại trực tiếp nhảy tới, không nói câu nào, giơ tay ôm cô vào trong lòng sau đó lùi về phía đám đông.
Thôn dân thôn Hoàn Khê cũng nhao nhao bắt đầu chỉ trích Châu Thiện không hiểu chuyện: “Nhiều rắn như vậy, có vui không?”
“Tôi thấy chúng ta vẫn nên nhanh chóng báo cảnh sát đi, để người nhà nước tới đuổi rắn.”
Bọn họ mồm năm miệng mười đưa ra đề nghị, nhất thời chưa đưa ra quyết định.
Đang lúc bàn bạc sôi nổi, mấy người phụ nữ tinh mắt vẫn luôn theo dõi nhà chính lại kêu lên: “Đám rắn kia!”
Bầy rắn bên cửa lớn này bắt đầu xôn xao, ào ào lùi về sau, có mấy con rắn thậm chí còn giương cao cổ ngẩng đầu đầy ắp chiến ý nhìn vào túi thơm đang treo trên khung cửa kia.
Nhưng bọn chúng đối với cái túi thơm đó e sợ tránh đi còn không kịp, rất nhanh đã bắt đầu lui vào trong nhà chính.
Thấy vậy, đám đông đều kinh ngạc: “Đây là vật gì thế?”
Châu Thiện chớp chớp mắt: “Cháu mua trên thành phố đấy.”
Đương nhiên không thể nào là mua trên thành phố, cô đến tiệm thuốc mua ít dược thảo tự mình làm, chính là để xua đuổi Yếm thắng thuật mà con Thường tiên kia đã yểm lên người cô.
Người dân tin là thật: “Có ích vậy à, cũng mua cho chúng ta một ít, lúc xuống ruộng làm đồng sẽ không sợ bị rắn cắn nữa.”
Sắc mặt Châu Thiện hơi khổ não: “Nhưng cháu chỉ mua một cái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận