Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 159: Chương 159

Người bắt rắn đè thấp giọng sát bên tai ông ấy, lại dùng khóe mắt ra hiệu vào trong nhà chính: “Đừng trì hoãn, mau chóng hạ táng.”
Châu Gia Bình không khỏi giật mình: “Ngày kia, đợi ngày mai tổ chức tang lễ xong, sáng sớm ngày kia sẽ đưa tang ngay, tuyệt đối không trì hoãn.”
Người bắt rắn gật đầu, lại không quên dặn dò một câu: “Đến hôm đưa tang, nhớ phải mời thầy phong thủy đến xem mộ của mẹ anh.”
Châu Gia Bình cảm ơn người bắt rắn xong mới tiễn ông ta về.
Trong lòng còn vướng bận chuyện này, người nhà họ Châu đều có chút lo lắng không yên.
Phan Mỹ Phượng càng run lập cập, nhìn bầu không khí quỷ dị trong nhà tim cứ đập thình thịch, không nén được muốn mở miệng nói đến nhà khác ngủ.
Nhưng hai anh em họ Châu phải canh linh cữu, nếu giờ bà ấy đi lòng thấy ái ngại.
Trong bốn người, người trấn tĩnh nhất chính là Châu Thiện.
Trong khoảng thời gian này Châu Thiện vẫn luôn không lên tiếng, mãi đến khi đám đông tản đi, hai anh em bắt đầu canh đêm lại, lần này bọn họ không dám ngủ, bật đèn sáng trưng, ngồi đó không hề dụi mắt.
Lúc này cô mới chầm chậm duỗi người, ngẩng đầu nhìn dãy núi nguy nga sau thôn Hoàn Khê, nở một nụ cười khẽ gần như không thể nghe thấy.
Lo lắng thấp thỏm qua nửa đêm, không có chuyện gì xảy ra nữa, ba người nhà họ Châu lúc này mới coi như buông bỏ tảng đá trong lòng xuống, lại bắt đầu tất bật lo tang sự của Nhiêu Xuân Cầm.
Châu Gia Bình khá vui mừng phát hiện ra, sau khi mẹ mất, đứa em trai này của mình dường như trưởng thành lên không ít, tuy rằng vẫn không có ích gì mấy, nhưng sau khi biết không còn người chống lưng mà anh trai chị dâu cũng sẽ không nuông chiều mình, Châu Gia Xương cũng không ngang ngược như hồi trước nữa. Tuy rằng không giúp được gì lớn, nhưng bảo làm gì đều sẽ đi làm, có điều kết quả làm ra chỉ qua loa sơ sài, so sánh với trước kia đã là một tiến bộ rất lớn rồi.
Ngày thứ hai sau khi bố trí linh đường xong, Châu Gia Bình lại bắt đầu sắp xếp chuyện tiếp đón người thân bạn bè, Châu Thiện cố tình lựa lúc mấy người lớn bận tối mắt tối mũi, giống như vô tình nhắc đến ngọn núi lớn đằng sau thôn.
Kết quả Phan Mỹ Phượng không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ ném một câu: “Con muốn tới đó chơi? Không được, chỗ đó có heo rừng và sói, nhiều lắm đấy.”
Heo rừng và sói là cái thá gì? Chỗ thịt đó còn không đủ cho cô nhét kẽ răng cơ, tới con nào cô nướng con đấy, tới hai con cô nướng cả đôi, Châu Thiện bĩu môi.
Ngược lại, Châu Gia Bình đang thu dọn gà vịt thấy cô thật sự như có hứng thú với ngọn núi đó liền hào hứng, lập tức đĩnh đạc mà nói: “Ngọn núi đó không tầm thường đâu, con đừng thấy ngọn núi đó không lớn, nhưng huyện La Hoa này của chúng ta là lấy tên từ dãy núi này —— dãy núi La Hoa, ngày xưa tổ tiên chúng ta còn từng đánh trận trên ngọn núi này, chính là dãy núi này đã đặt ra nền móng cho giang sơn chúng ta!”
Châu Thiện cảm thấy có thể cha xem nhiều phim chiến tranh quá rồi, vừa nói tới đánh trận hai mắt liền lấp lánh ánh sáng, dường như muốn bày hết sự tích anh hùng của tổ tiên ra trước mặt để mổ xẻ rõ ràng.
Châu Thiện sợ nhất chính là ông cha của mình luận bàn chuyện xưa, bởi vì một khi ông ấy nói tới chuyện cũ sẽ không có hồi kết, có thể bàn luận từ cổ chí kim đến vũ trụ hồng hoang.
Cô vội vàng ngắt lời ông ấy: “Cha, hình như con thấy một ngôi miếu trên núi.”
Châu Gia Bình bị ngắt lời vẫn còn chút tiếc nuối chưa đã, nghe thấy thế cũng thuận theo ánh mắt cô nhìn lên trên: “Con nói ngôi miếu nào? Chỉ là ngôi miếu nát nhỏ, không có gì đáng xem, từ lúc cha còn nhỏ đã hoang phế rồi, chú nói phải không Gia Xương.”
Châu Gia Xương đang buộc giấy trắng ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Gọi em?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận