Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 165: Chương 165

Phàn Tiên Cô cũng không phải bị nó cắn chết trong cơn giận dữ, trên thực tế có lẽ là nội đan trong cơ thể bà ta đã chín, không còn cơ hội phát triển nữa, mà quái xà sau khi thấy bà ta không còn giá trị lợi dụng, liền nuốt chửng nội đan của bà ta, Phàn Tiên Cô đó tự nhiên cũng đi đời nhà ma.
Có điều bởi quái xà bởi vì Châu Thiện thi triển phép thuật mà bị phản phệ, tuy nó đã nuốt nội đan của Phàn Tiên Cô, nhưng bởi vì quá hoảng loạn, gấp gáp tìm người ký sinh cắn nuốt tinh khí trong cơ thể người giúp nó hồi phục, cho nên mới chui vào cơ thể Nhiêu Xuân Cầm.
Mà bản thân Nhiêu Xuân Cầm vốn đã gần đất xa trời, sinh khí trong cơ thể đã không còn nhiều, chưa đến năm ba ngày, sinh khí tàn dư liền bị tiêu hao gần hết, đợi khi Châu Gia Xương ra khỏi chỗ tạm giam, Nhiêu Xuân Cầm đã đến ngày đại hạn, mà hành động bà ta trèo lên xà nhà, chẳng qua là hồi quang phản chiếu dưới sự điều khiển của xà yêu.
Châu Thiện nheo mắt đánh giá bướu thịt đỏ lớn trên đỉnh đầu quái xà: “Mười ba cái, ngươi dùng cách này nuốt hết nội đan của mười ba người.”
Nói như vậy, số mạng người mà con xà yêu này hại, chỉ sợ không chỉ có mười ba.
Rất rõ ràng xà yêu có thể nghe hiểu lời cô nói, nhưng nó vẫn chưa nhập vào cơ thể người, nên vẫn không thể nói tiếng người, mắt rắn lập tức híp lại thành một đường mảnh, lạnh lẽo phun cái lưỡi ra.
Cùng lúc đó, trên người xà yêu lóe lên một luồng ánh sáng đỏ, vù một tiếng, thân thể đã mỏng của con rắn lại trở nên gầy đến khó tin, hầu như biến thành một sợi tơ, Châu Thiện không đề phòng chiêu này của nó, lập tức để nó thoát khỏi tay.
Sau đó, cổ cô đau nhói, cơn đau dày đặc chạy dọc khắp cơ thể cô như một luồng điện, cô cảm thấy tay mình tê dại, chiếc chặn giấy kỳ lân suýt nữa rơi khỏi tay cô.
Huyết kỳ lân cật lực muốn giảm bớt cảm giác tồn tại cũng không nén được thấp giọng gầm gừ: “Ngươi bị cắn rồi.”
Châu Thiện đưa tay ấn vết thương nhỏ trên cổ, đầu không nén được đầy vết đen: “Ta biết.”
“Ngươi sắp chết rồi.”
......
“Ngươi yên tâm, Diêm Vương gia không nhận ta.”
Cô biết rõ đạo lý phản diện chết vì nói nhiều, tự nhiên cũng không muốn làm kẻ phản diện đáng thương ấy, lập tức cũng không nể tình nữa, đề một hơi khí điểm lên cây cột trong miếu, tung mình bay lên không trung, sau đó giơ tay gọi con dao đen ra, nghiêng nghiêng vạch một đường bên trái phía trước mình.
Vào khoảnh khắc cô giơ tay cắt phăng đầu con rắn, trong miếu lần nữa dâng lên làn mây màu đỏ, khắp nơi đều truyền tới tiếng rít.
Đây là sự phản công cuối cùng của quái xà, chướng khí kết hợp với kịch độc trong cơ thể cô, sẽ chỉ tăng nhanh tốc độ di chuyển của độc tố, đệ tử Huyền Môn bình thường bất luận tu vi cao thâm cỡ nào, chỉ sợ đều sẽ chết bởi thế gọng kìm của hai thứ này.
Có điều đáng tiếc, Châu Thiện không phải là người bình thường đó, xà yêu được định sẵn phải thất vọng.
Cô bay lướt xuống dưới, vớt lấy đầu rắn rơi xuống kia, sau đó cũng không dừng lại, dùng dao đen tách nếp nhăn trên bướu thịt ra, đào ra một hạt châu màu lửa đỏ bên trong, không chút nghĩ ngợi một hơi nuốt xuống.
Xích diễm đan, đây chính là thứ tốt, chỉ sinh ra trong cơ thể của Xích diễm xà ngàn năm, bản tính âm độc, độc tố cũng bá đạo, nhưng thần kỳ nhất là, người nuốt Xích diễm đan không những không bị độc chết, ngược lại còn bách độc bất xâm, mà Xích diễm đan càng là thuốc tốt để giải độc rắn.
Nhưng có người nào bị Xích diễm xà ngàn năm cắn phải có thể nghĩ đến, thuốc giải lại gần trong gang tấc chứ.
Sau khi Châu Thiện ngồi thiền luyện hóa Xích diễm đan xong mới mặt mày vui vẻ đứng dậy: “Chúng ta đi tìm linh chi thôi.”
Nghe tới hai chữ linh chi, huyết kỳ lân vốn còn đang uể oải ỉu xìu bên cạnh lúc này hai con mắt to như chuông đồng lập tức sáng quắc, hất đầu đứng dậy, không ngừng dụi cô đẩy cô đi về phía cái lỗ đen.
Châu Thiện cạn lời xoa đầu nó: “Không vội.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận