Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 169: Chương 169

Châu Thiện vốn dĩ không ôm hy vọng bán ra nấm linh chi này, nghe thấy thế liền xốc lại tinh thần, Lưu Phú là một người phóng khoáng, lập tức đưa số điện thoại của Trì tổng cho Châu Thiện.
Trì tổng sau khi nghe được tin tức có linh chi rừng bày tỏ rất có hứng thú, lập tức vỗ bàn quyết định mua nó, có điều bà ấy phải kiểm hàng trước đã.
Đây là yêu cầu chính đáng, Châu Thiện tự nhiên đồng ý, Trì tổng đó cũng không yên tâm người dưới, dứt khoát bỏ lại công việc hiện tại tự mình lái xe đến huyện La Hoa.
Cho nên, tại thôn Hoàn Khê xa xôi trong huyện La Hoa cách trở, hai người nhìn nhau, hai cặp mắt to cùng mở lớn: Là cậu!”
“Sao lại là cậu?” Hai bạn học cách xa lâu ngày giờ đang cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
Trên cổ Phó Kỳ Thâm đang đeo một cái máy ảnh cỡ nhỏ, hai người đối mặt nhìn nhau, rất lâu cậu mới định thần lại: “Đây là......đây là nhà cậu?”
Cậu đích thực không biết, cậu chỉ biết Châu Thiện là người huyện La Hoa, nhưng không biết cô rốt cuộc là người nhà nào, lần này cậu chẳng qua là muốn đến huyện La Hoa xem thử, nhưng có thế nào cũng không ngờ tới, nhà mà mẹ cậu liên hệ chính là nhà Châu Thiện. Thật đúng là trong đời con người ta thế nào cũng gặp được nhau!
Cậu đột nhiên quay đầu lại, ấn nút chụp rất nhanh, thu vào ống kính khuôn mặt kinh ngạc của Châu Thiện và khoảng sân sau lưng cô, sau khi chụp xong, cậu mới cất tiếng hỏi: “Cậu muốn bán linh chi?”
Ông nội cậu sắp tới sẽ qua đại thọ bảy mươi tuổi, vì là mừng thọ tuổi chẵn, nên cả nhà đều tương đối xem trọng, Phó Cảnh Hành trước kia yêu thích mấy thứ đồ cổ tranh chữ, mấy năm gần năm không biết tại sao bắt đầu thích thiên tài địa bảo, sau khi nghỉ hưu thường lên núi thu thập chút đồ tốt.
Trì Thu Đình vốn đã định một pho tượng Quan m bạch ngọc, sau khi biết được lão gia hiện giờ thích mấy thứ như hà thủ ô, nhân sâm liền thay đổi chủ ý, lúc này vừa hay Lưu Phú tiết lộ rằng có bạn đào được một cây linh chi cực kỳ lớn, Trì Thu Đình mới bỏ hết công việc bận rộn, chuẩn bị đến huyện La Hoa xem một chút.
Phó Kỳ Thâm cũng yêu cầu tới, đương nhiên, cậu nói rằng muốn đi mở mang tầm mắt, vừa hay Trung học cơ sở số Một cho nghỉ, Trì Thu Đình liền lái xe đưa cậu tới.
Châu Thiện bị hành động đột ngột này của cậu làm cho ngơ ngác: “Hả? Đúng, không sai, là tớ.”
Trì Thu Đình đeo một cặp kính râm, từ trên xe bước xuống, vừa nhìn thấy rõ mặt mũi Châu Thiện, bà ấy liền sửng sốt: “Chẳng phải cháu, chẳng phải cháu là......”
Bởi quá ngạc nhiên và kích động, bà ấy có chút nói năng không nên lời.
Lần gặp gỡ của mấy năm về trước, dung mạc của Châu Thiện vốn đã mơ hồ không rõ ràng trong ký ức của bà ấy, điểm duy nhất còn nhớ rõ chính là nốt chu sa đỏ rực như lửa trên trán cô, nốt chu sa hình giọt nước, nhìn nhiều lại giống như núi, nốt chu sa này bà ấy ghi nhớ rõ ràng tận mấy năm.
Châu Thiện cũng không phủ nhận, cười nói: “Phu nhân vẫn khỏe chứ.”
Đôi mắt Trì Thu Đình lập tức sáng rực, trước khi bà ấy tới vốn dĩ còn có nghi ngờ đối với cây linh chi vô cùng to lớn trong lời Lưu Phú, nhưng giờ nhìn thấy Châu Thiện, Trì Thu Đình liền thay đổi chủ ý.
Bất kể linh chi là thật hay giả, bà ấy đều phải bỏ tiền ra mua, hơn nữa còn phải ra giá cao, cho dù chỉ để kết thiện duyên.
Mấy năm trước, Châu Thiện vẫn chỉ là một đứa bé nhỏ xíu đã có thể kéo Thâm Thâm trở lại từ quỷ môn quan, vậy công lực của Châu Thiện mấy năm sau càng thâm sâu khó dò, điều này càng đáng để bà ấy lôi kéo.
Hai vợ chồng Châu Gia Bình và Phan Mỹ Phượng bị bỏ rơi một bên chỉ có thể đứng nhìn nhau: “Mọi người quen biết à?”
Châu Thiện đánh mắt ra hiệu cho Trì Thu Đình trước, rồi mới khẽ cười giải thích với cha mẹ: “Cha, mẹ, giới thiệu một chút, đây là bạn học của con Phó Kỳ Thâm, vị này là mẹ cậu ấy, con không ngờ chính là họ muốn mua linh chi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận