Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 170: Chương 170

Châu Gia Bình nghe thế cũng thôi đề phòng, bạn học của Thiện Thiện, nói thế nào cũng khá đáng tin. Ông ấy dẫn một đoàn người tiến vào sân, linh chi được đặt ngay trong căn phòng mà Châu Thiện ở, lớp hơi nước bên trên đã được hong khô, bên dưới phủ một tầng gạo nếp mỏng đã ố vàng, tùy tiện đặt dưới đất, hiển nhiên không được chủ nhân tận tâm chăm sóc, cho dù như vậy, phiến linh chi tím kia vẫn rất to thịt dày bóng loáng, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Trì Thu Đình có thứ đồ tốt gì chưa thấy qua, tự nhiên có thể phân rõ tốt xấu, nhưng lúc nhìn thấy phiến linh chi này, đôi mắt bà ấy vẫn không kìm được mà sáng lên.
Mũ nấm gần như hình tròn, màu nâu tím, mép bằng phẳng, to bằng cối xay, nặng ít nhất vài kilogram, khi ngửi kỹ sẽ ngửi thấy mùi thanh mát sảng khoái, khiến tinh thần người phấn chấn.
Châu Thiện bọc một tầng pháp lực lên linh chi, cho nên khối linh chi này sáng bóng đầy đặn, cũng không có chút phản ứng mất nước nào, rõ ràng giống hệt như vừa mới hái từ đất ra.
Linh chi lớn thế này đích thực hiếm thấy, hơn nữa khối linh chi này tuyệt đối là hàng thật, cực phẩm!
Trì Thu Đình ngồi xổm xuống như có được chí bảo, muốn giơ tay ra sờ thử nhưng đến lúc then chốt vẫn kiềm chế được bản thân, bà ấy cân nhắc trong lòng một lúc, quay đầu nói với một nhà ba người: “Cây linh chi này nếu như để ở hội đấu giá có lẽ sẽ bán được giá cao hơn, nhưng tôi cũng không mang theo nhiều tiền như vậy tới, năm trăm ngàn?”
Bà ấy nhanh chóng liếc nhìn ba người họ, ánh mắt dừng lại trên người Châu Thiện, mặc dù vợ chồng Châu Gia Bình bối phận tuổi tác đều lớn hơn một chút, nhưng bà ấy cảm thấy trong nhà này người làm chủ có quyền có lẽ là Châu Thiện, đây cũng coi là một loại trực giác.
Giá năm trăm ngàn cũng coi là một mức giá cao ngất trời đối với linh chi hoang dã tự nhiên, nhưng hiện nay giá các loại thiên tài địa bảo như linh chi nhân sâm đều thổi phồng lên rất cao, nếu cây linh chi này được đưa ra thị trường ở các thành phố lớn, chắc chắn sẽ không chỉ có giá như vậy, nhưng ngay trong huyện La Hoa nhỏ bé này, năm trăm ngàn khẳng định là số tiền mà rất nhiều gia đình cả đời cũng không kiếm được.
Phan Mỹ Phượng loạng choạng suýt ngã xuống đất, bà ấy nắm chặt cổ tay Châu Gia Bình, trầm giọng nói: “Rốt cuộc là em đang nằm mơ hay bà ấy điên rồi?”
Châu Gia Bình cẩn thận đỡ lấy bà ấy: “Có lẽ là chúng ta vẫn chưa tỉnh ngủ.”
“Không được, lão Châu, anh cấu em một cái, giấc mơ này cũng quá thật rồi.”
......
“Xì, anh làm gì đó? Giết heo à!”
Những tiếng xì xà xì xồ này đều lọt vào tai Châu Thiện, không khỏi khẽ mỉm cười: “Được.”
Hô hấp của Phan Mỹ Phượng gấp gáp hơn một chút, không nén được thò người đến bên cạnh Châu Thiện: “Thiện Thiện, chúng ta không thể gạt người ta.”
Châu Gia Bình cũng ở một bên nói vào: “Dù sao vẫn là mẹ của bạn học con, hay là chúng ta chỉ lấy bà ấy năm trăm thôi?”
Bọn họ thật lòng cảm thấy đây chính là một khối gỗ tròn có chút mùi thơm, đáng giá tám trăm đến một ngàn đã ghê gớm lắm rồi, cộng thêm lại là bạn học của Thiện Thiện, không miễn được còn phải giảm giá một chút.
......
Châu Thiện tuy rằng cạn lời, nhưng trong lòng thở phào một hơi, con số trong lòng cô đưa ra vốn dĩ vào khoảng ba trăm ngàn, không ngờ Trì Thu Đình còn hào phóng hơn cả trong tưởng tượng của cô, cũng tốt, có khoản tiền này rồi, còn có thể đủ dùng cải thiện cuộc sống trong nhà. Cô đang ở trong tình trạng quẫn bách có tiền nhưng không biết lấy ra thế nào, có được năm trăm ngàn này, mọi chuyện dễ tính hơn rồi.
Trì Thu Đình rõ ràng cũng nghe thấy tiếng rì rầm của hai vợ chồng, lập tức nhoẻn miệng cười, cũng tăng thêm phần hảo cảm đối với họ, móc ra tập chi phiếu viết xoẹt xoẹt con số lên đó, ký tên mình xong đưa cho Châu Thiện: “Năm trăm ngàn rất thỏa đáng, tôi không bị thiệt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận