Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 171: Chương 171

Châu Thiện lại không giơ tay đón lấy chi phiếu, mà có chút chần chừ: “Phu nhân, chi phiếu bên này sợ rằng không dễ quy đổi lắm.”
Huyện La Hoa gần như không thấy có ai dùng chi phiếu, hơn nữa rõ ràng dùng cũng không thuận tiện.
Trì Thu Đình nghĩ ngợi một lúc mới rụt tay lại: “Là cô cân nhắc chưa chu đáo, như vậy đi, đợi lát nữa cô đến ngân hàng chuyển khoản cho mọi người, thế nào?”
Bước chân của Phan Mỹ Phượng có chút nhẹ bẫng: “Vào nhà ăn cơm trước đi, đã mua xong thức ăn rồi.”
Trì Thu Đình nhìn Phó Kỳ Thâm vẫn luôn im lặng một cái, nhận được ánh mắt ra hiệu như không có việc gì mới khẽ cười trả lời một câu: “Vậy đành làm phiền rồi.”
Châu Thiện luôn cho rằng tài nghệ nấu ăn của mẹ cô đã đạt đến đỉnh cao, nếu như vị Thực thần đã binh giải* kia trở lại, chưa chắc đã bì được với bà ấy.
*Binh giải: Người học Phật chết bởi đao kiếm, từ đó thoát khỏi thân xác để đăng tiên.
Động tác của Phan Mỹ Phượng rất nhanh, sau hơn một tiếng đồng hồ, trên chiếc bàn tròn trong nhà chính đã bày đầy ắp một bàn thức ăn nóng hổi, nào là tai heo kho ớt xanh, tôm kho tộ, ớt xanh ớt đỏ xào thịt băm, canh cá nấu dưa, đĩa đậu que cà tím thanh mát, chính giữa là một nồi canh nấm sườn non hương thơm ngào ngạt, Phan Mỹ Phượng trong lúc nói chuyện phiếm lại nghe ngóng được Trì Thu Đình trước đây là người miền bắc, lại nấu thêm hơn hai mươi cái sủi cảo nhân thịt với dưa chua và hẹ, sau khi vớt ra cũng góp được một đĩa lớn hoàn chỉnh.
Cho dù như vậy, Phan Mỹ Phượng vẫn có chút xấu hổ: “Thức ăn không đủ, ăn tạm vậy.”
Châu Thiện lặng lẽ nhìn bà ấy, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đón năm mới còn không ăn được nhiều thứ ngon thế này, còn ăn tạm chứ.”
Phan Mỹ Phượng trừng mắt nhìn cô một cái: “Còn không đi xới cơm cho cô và bạn học của con.”
Châu Thiện phùng má, tuy rằng có chút không tình nguyện, vẫn giơ tay đón lấy hai bộ bát đũa xuống bàn chuẩn bị xới cơm, nhưng Phó Kỳ Thâm đã ngăn lại: “Không cần, tớ tự làm.”
Lúc cô nhìn thấy ý cười bỡn cợt trong mắt Phó Kỳ Thâm, lập tức nghiêm mặt, bày ra một dáng vẻ điềm nhiên siêu thoát, cực kỳ cực kỳ cực kỳ “hờ hững” liếc cậu một cái: “Vất cả rồi.”
Phó Kỳ Thâm đón lấy bát đũa từ tay cô: “Không vất vả, bạn học Châu.”
Sau khi ăn xong bữa, Trì Thu Đình chất linh chi lên xe, Châu Thiện đưa Phó Kỳ Thâm đi dạo vài vòng xung quanh, nhưng đối với phố Lâu Cổ, Phó Kỳ Thâm rõ ràng không có hứng thú bằng tiểu viện nơi cô sinh ra và lớn lên, hai người tùy tiện đi dạo bên ngoài một lúc, Châu Thiện nhìn thấy cụ ông vẫn đang bày sạp bán kẹo đường hình nhân ở đầu đường liền nhịn không nổi mua một hình Tôn Ngộ Không, sau đó cắn một phát mất cái đầu của Tôn Đại Thánh.
Phó Kỳ Thâm cũng mua một con phượng hoàng, nhưng không vội ăn, mà cẩn thận cầm trên tay. Người lớn đến ngân hàng chuyển tiền, Châu Thiện lại đưa cậu về phòng của mình: “Tùy ý xem.”
Phó Kỳ Thâm nhìn thấy chậu sứ bày trước cửa sổ của cô, liền đi tới, bên trong có trồng hơn chục cây thủy sinh xanh tươi, cậu đưa tay mân mê nó: “Đẹp thật, cậu trồng à?”
Động tác cắn kẹo đường của Châu Thiện đột nhiên dừng lại: “Phải, có điều ——”
Cô chậm rãi liếm sạch kẹo dính trên khóe miệng: “Đó không phải là cây thủy sinh gì cả, nó là thực thể được hình thành bởi oán khí của thủy quỷ, tích tụ trong nước có thể dễ dàng thu hút âm khí, cửa lớn nhà tớ có đặt một chiếc gương đồng khai quang để thu nạp dương khí, đây là dùng để cải tạo phong thủy.”
Cô vứt que gỗ làm kẹo vào trong thùng rác: “Kìa, tới rồi.”
Những oán khí này đã bị cô ấy làm loãng đi, lẽ ra vô hại đối với cơ thể con người, nhưng Phó Kỳ Thâm lại không phải người bình thường như vậy, cậu có đôi mắt âm dương, cực kỳ nhạy cảm với âm vật, âm vật đối với cậu cũng có cùng cảm giác như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận