Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 172: Chương 172

Rất nhanh, vài cỗ hắc khí từ từ xuất hiện trên mặt nước trong vắt, những cây thủy sinh màu xanh ban đầu không biết từ lúc nào biến thành màu đen, một số khuôn mặt quỷ dữ tợn to bằng ngón tay cái hét lên từ những chậu cây thủy sinh, lao về phía đầu Phó Kỳ Thâm.
Châu Thiện không kiên nhẫn vỗ vỗ tay: “Định.”
Mấy gương mặt quỷ đó lập tức dừng lại ở chỗ cách sợi tóc cậu chỉ còn vài centimet, sau đó tõm một tiếng, rơi về lại trong nước.
Phó Kỳ Thâm ngơ ngác mấy phút, quay đầu nhìn Châu Thiện đang nhàn nhã, muốn nói lại thôi, cuối cùng cậu vẫn không nói gì cả, tiện tay lấy một quyển “Nhà thờ Đức Bà Paris” trên kệ sách: “Vậy tớ xem sách một lúc.”
“Được, cậu xem đi ——”
Lời nói của Châu Thiện đột nhiên dừng lại: “Cậu đừng xem quyển này.”
Lúc cô nói đã không còn kip, Phó Kỳ Thâm soạt một tiếng mở tung bìa sách, vô số tờ giấy trắng như tuyết bay lên, hóa thành dáng vẻ từng người nhỏ với khuôn mặt xanh lè và hàm răng lởm chởm, nhao nhao ngoác mồm nhe năng lớn tiếng kêu khóc.
Châu Thiện nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt chỉ vào quyển sách đó: “Quyển mà cậu lấy, là để tớ mở đường cho âm binh.”
Cô đi qua cầm quyển sách da trống rỗng trên tay Phó Kỳ Thâm, mở ra hét lên một tiếng: “Xéo hết về cho bà.”
m binh vốn dĩ còn đang nhảy nhót, thậm chí có hai tên kéo lỗ tai Phó Kỳ Thâm mà đánh đu thân hình đột nhiên khựng lại, mang theo âm thanh ào ào không tình nguyện bay vào trong sách.
Phó Kỳ Thâm đứng tại chỗ không biết làm gì: “Vậy tớ nên làm gì đây?”
Châu Thiện ngẫm nghĩ một lúc mới nghiêng đầu: “Uống trà?”
“Ồ, uống trà.” Trong đầu Phó Kỳ Thâm có hơi loạn, bưng chén trà trên bàn lên theo phản xạ: “Cám ơn.”
Cậu nheo mắt hơi nhấp một ngụm, lại nhìn thấy biểu cảm đang đè nén đó của Châu Thiện: “Sao vậy?” “
“Trà này không phải tớ pha.”
......
Sau khi trải qua một loạt những chuyện quỷ dị, Phó Kỳ Thâm vô cùng buồn bực đi ra khỏi phòng Châu Thiện, vừa hay kịp lúc ba người ông bà Châu và Trì Thu Đình từ ngân hàng trở về.
Trì Thu Đình nhìn sang gương mặt khó chịu của con trai mình: “Làm sao thế?”
Phó Kỳ Thâm có chút lơ đễnh: “Không có việc gì.”
Sau khi thành công làm xong chuyện mua bán này, Trì Thu Đình phải chuẩn bị đưa Phó Kỳ Thâm về lại thành phố, vừa lúc Châu Thiện cũng phải trở về trường học, Trì Thu Đình bèn chủ động đề xuất đưa cô đi một chặng. Thần kỳ là, Phan Mỹ Phượng và Trì Thu Đình nói chuyện khá hợp nhau, đợi đến lúc phải đi, bà ấy còn có chút không nỡ.
Cha mẹ tiễn cô đến tận khi ra khỏi ngõ nhỏ, còn đứng đó nhìn đăm đăm vào bóng dáng chiếc xe đi xa dần, Châu Thiện áp người lên ghế sau nhìn một lúc, chớp mắt, mới quay người lại.
Trì Thu Đình hắng giọng: “Đại sư, viên ngọc trắng trên tay Thâm Thâm cũng là ngài cho nó phải không.”
Ban đầu sau khi thẻ gỗ thần tượng vỡ nát, chuyện này để cho người nhà họ Phó biết được, mọi người đều lo lắng không thôi, Trì Thu Đình ban đầu chỉ điều tra đến chỗ Văn lão thì không dám tra tiếp nữa, hiện giờ vật đổi sao dời cũng không biết được phương thức liên hệ của vị đại sư kia, bà ấy vô cùng hối hận, ban đầu không nên vì sợ chọc giận vị đại sư đó mà không dám đi điều tra thân phận cô, dẫn đến việc ngay cả lá bùa bảo vệ cuối cùng của con trai cũng không còn nữa.
Đang lúc nhà họ Phó rối loạn, Phó Kỳ Thâm lại cực kỳ trấn tĩnh nói với bọn họ, chuyện đã được giải quyết, cậu có một người bạn cho một viên ngọc trắng, hiện giờ cậu đã không còn thấy ác mộng nữa.
Người nhà họ Phó đều hiểu “thấy ác mộng” nghĩa là gì, trong lòng Trì Thu Đình cũng bắt đầu nghi ngờ thân phận bạn học này của con trai, nhưng Phó Kỳ Thâm vốn quật cường lại giấu kín tên của người bạn học đó, khăng khăng không nói cho họ biết người bạn học kia rốt cuộc là ai.
Chuyện đến nước này mới lộ ra manh mối, đối với Châu Thiện Trì Thu Đình phải gọi là vừa kính vừa sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận