Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 177: Chương 177

Hô hấp của Phó Kỳ Thâm trong chốc lát gấp gáp hơn một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Ồ.”
Châu Thiện thấy phản ứng này của cậu ngược lại có chút không vui: “Cái gì mà ồ? Cậu không sợ à?”
Phó Kỳ Thâm cười nhạt: “Có gì mà đáng sợ? Xe đến trước núi tất có đường.”
Từ nhỏ đến lớn cậu gặp phải chuyện lạ quá nhiều rồi, lâu dần, cũng chẳng có gì phải sợ nữa. Sợ hãi, cũng không có tác dụng gì, không phải sao?
Châu Thiện bị cậu làm tức nghẹn, bực mình ngồi lên giường, sau đó lấy ra dao găm cứa một phát lên đầu ngón tay mình, từ ngón trỏ nhòn nhọn của cô lập tức chảy ra mấy giọt máu đen, rất nhanh đã bị dao găm nuốt xuống, hoa văn màu đen trên thân con dao lóe lên một cái, lại nhanh chóng biến mất.
Cho đến khi máu tươi chảy ra lần nữa biến lại thành màu đỏ cô mới hài lòng thu hồi con dao.
Phó Kỳ Thâm nhìn động tác này của cô lập tức nhíu mày: “Cậu cũng trúng độc?”
Châu Thiện không bận tâm gật đầu.
Phó Kỳ Thâm lập tức trầm mặt xuống: “Lúc nào? Vừa nãy?”
Cậu rất nhanh đã nghĩ ra: “Cô bé đó?”
Châu Thiện ngược lại nhìn cậu với cặp mắt khác: “Cậu khá thông minh đấy chứ.”
Nghe thấy cô hiếm khi khen ngợi được một lần, Phó Kỳ Thâm cũng không có chút vui mừng nào: “Vậy tại sao cậu ——”
Cố ý để mình trúng độc?
Châu Thiện nhún vai: “Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.”
Cô nằm dài trên giường, không chút khách khí xua tay: “Tớ phải ngủ rồi, cậu lui xuống đi.”
Phó Kỳ Thâm sửng sốt, không đưa ra yêu cầu muốn cô giúp giải độc, ngoan ngoãn quay người rời khỏi, còn vô cùng tinh tế cài cửa vào cho cô.
Châu Thiện lật người trên giường, nhìn chằm chằm vào cửa phòng, đột nhiên cười một tiếng bất đắc dĩ: “Đúng là đồ ngốc.”
Cho dù như vậy, cô cũng không chủ động đi giúp Phó Kỳ Thâm trừ độc, mà lặng lẽ bắt đầu ngồi thiền tu luyện trên giường.
Hống độc là một loại cổ độc của Miêu Cương, người bị hạ độc một khi độc vào tim phổi, sẽ biến thành cương thi lực vô cùng lớn, nhất cử nhất động đều chịu sự điều khiển của người làm phép.
Rất nhanh đã đến nửa đêm, cuộc sống về đêm của trạm dừng nghỉ không đến quá muộn, phần lớn mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, Châu Thiện ngũ cảm thúc động đến cực điểm lại yên lặng mở choàng mắt ra, vặn cửa linh hoạt chui ra ngoài như mèo.
Trên hành lang có bóng người gầy nhỏ dựng đứng, trước tiên Châu Thiện điểm mấy phát lên chỗ đỉnh đầu và hai vai mình, dập tắt ba ngọn lửa mệnh của mình, rồi thu lại tất cả hơi thở, nghênh ngang theo lên, trực tiếp vòng lên trước mặt bóng người.
Đó không phải ai khác, mà là Phó Kỳ Thâm đã bị hống độc chạy vào tim, trên mặt cậu có loại tử khí xanh xám, môi thâm sì, trong mắt trống rỗng, cứng ngắc đi ra bên ngoài.
Châu Thiện sửng sốt một chút, mới móc một cây bút màu không biết nhặt từ lúc nào từ trong túi ra, cũng quẹt mấy nét lên mặt mình như Phó Kỳ Thâm, rồi bắt chước dáng vẻ cậu đi ra ngoài.
Nhưng rất nhanh, Phó Kỳ Thâm đã đẩy cửa sổ hành lang ra, nhảy từ trên tầng ba xuống, sau khi tiếp đất, động tác của cậu cũng không trì trệ chút nào, nhanh chóng bước về trước mấy bước.
Châu Thiện bị hành động này của cậu dọa cho phanh gấp lại, cô đứng trước cửa sổ có chút líu lưỡi, nhìn theo bóng lưng Phó Kỳ Thâm.
Thể phách này không giống như người phàm chút nào.
Cô cũng không trì hoãn, chân điểm nhẹ, lướt qua bám theo cơ thể Phó Kỳ Thâm như một làn khói.
Cô cố ý không trừ hống độc cho Phó Kỳ Thâm, mục đích chính là để kẻ sai khiến phía sau cho rằng hai người bọn họ đều không phát hiện ra hống động, đến lúc đó kẻ chủ mưu làm phép điều khiển, cô chỉ cần hành động hệt như Phó Kỳ Thâm, tin rằng rất nhanh có thể tìm được con chuột trong ống cống đó.
Bước chân Phó Kỳ Thâm cũng không hề ngừng, rất nhanh đã dẫn cô tới một khu nhà có sân, sau đó dừng lại ngay cửa không nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận