Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Chương 183: Chương 183

Trên mặt Phó Kỳ Thâm toàn là máu tươi bị phun lên vừa nãy, trên tay cũng có, ngây ngốc giơ tay về phía trước, vuốt ve trên mặt Châu Thiện.
Lòng bàn tay cậu ấm áp khô ráo, rõ ràng là đôi tay thiếu niên, nhưng dường như mang theo một loại ma lực khiến người khác yên lòng.
Gương mặt lạnh lẽo của Phó Kỳ Thâm nặn ra một nụ cười cứng ngắc, nếu như đó có thể gọi là nụ cười. Lúc Châu Thiện nhìn thấy nụ cười đó, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Người này, giống như đã từng gặp qua ở đâu vậy.
Nhưng còn chưa đợi cô nghĩ kỹ càng liền nghe thấy Phó Kỳ Thâm lần nữa phát ra tiếng rống xé nát tâm can, một chưởng vỗ lên thiên linh cái của mình, từ trên đầu cậu tràn ra một lượng lớn máu tươi, chảy suốt từ đỉnh đầu xuống ngực, nhưng cậu không ngã xuống, mà giận dữ mở trừng đôi mắt, tựa lên cây cột, bàn tay còn lại bởi vì quá dùng sức, móng tay đã khảm sâu vào trong gỗ, không biết sống chết.
“Phó Kỳ Thâm!”
m thanh the thé đến sắp lạc giọng của cô gái phá vỡ sự yên lặng như bao trùm cuối cùng.
Ngọc Đế phạt cô nhập thế, chỉ để tích đức hành thiện, có một quy định bất thành viên chính là không thể giết người. “Đạo Đức Kinh” cùng cô hạ phàm, một mặt là để tích lũy công đức, mặt khác lại là để giám sát.
Ban đầu dưới cơn giận dữ cô giết chết Châu Gia Nhân và con trai trưởng nhà họ Hứa lập ra thuật Tụ hồn tục mệnh ở thôn Hoàn Khê, hậu quả chính là công đức để dành được trong mấy năm về trước bị trừ đi gần hết, đến nỗi sau này lúc đối phó với Hứa Chí Quốc thiếu đi pháp lực, cần chuẩn bị đầy đủ mới dám ra tay. Cho nên những năm này, cho dù có tức giận có nổi nóng đến đâu, cô cũng khống chế bản thân mình tuyệt đối không được giết người.
Nhưng hiện giờ, cô lại lần nữa động sát niệm, cô muốn để Thường Đức Minh hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh. Trong mắt Châu Thiện dâng tràn sát cơ, mặt không biểu cảm nhìn vào Thường Đức Minh đang ngã xuống đất, lại nhìn Phó Kỳ Thâm không biết sống chết một cái, giơ tay lên chuẩn bị ra tay.
Nhưng khi nhìn thấy quyển “Đạo Đức Kinh” đang nằm yên lặng trong không trung, cô lặng lẽ thu tay về.
Không thể giết, ngộ nhỡ “Đạo Đức Kinh” lần nữa khấu trừ công đức, cô chưa chắc có thể đối phó bảy người còn lại.
Thêm nữa, chết một cách nhẹ nhàng, không khỏi quá hời cho hắn rồi, ba mươi lăm mạng người, trong cuộc đời làm nghề phong thủy của Thường Đức Minh hắn lại càng làm chuyện ác vô số, dựa vào cái gì để hắn chết một cách thoải mái như thế!
Châu Thiện lạnh mặt, lấy một người giấy từ trong người ra, sau đó dùng dao găm cứa rách cổ tay Thường Đức Minh, rót máu tươi của hắn lên người giấy, rồi nhặt mấy hòn đá dưới đất lên, dựa vào lục hào vị nhốt người giấy vào trong. Cho dù Thường Đức Minh tỉnh lại, chỉ cần người giấy vẫn còn trong trận, cho dù hắn có năng lực dời non lấp biển, cũng không thể thoát khỏi trận pháp.
Sau đó cô để mặc Thường Đức Minh một bên, cẩn thận đỡ Phó Kỳ Thâm, đưa hai ngón tay đặt trên mạch của cậu.
Khí trệ huyết ứ, kinh mạch chấn vỡ, chỗ xương sọ càng bị thương nặng. Tố chất cơ thể của cậu vốn đã tốt hơn nhiều so với người bình thường, nhưng cho dù như vậy, cậu cũng không thể tránh khỏi hơi thở thoi thóp, đã có nguy hiểm đến tính mạng.
Châu Thiện giơ tay triệu hồi “Đạo Đức Kinh” vào trong cơ thể, mới đặt đầu Phó Kỳ Thâm vào trong người mình, tay phải nhẹ nhàng ấn vào vết thương của cậu, mắt khẽ rủ xuống, pháp lực do công đức chuyển đổi thành cuồn cuộn chảy ra khỏi “Đạo Đức Kinh”, rồi từ giữa trán chảy vào lòng bàn tay cô, chậm rãi khôi phục kinh mạch cho Phó Kỳ Thâm.
Nữ tử thể âm, linh lực từ trên người cô chảy qua cũng co vẻ ôn hòa hơn chút, đối với việc trị liệu càng tốt hơn nhiều so với những dương khí cương liệt bá đạo kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận